Sinh Ra Để Làm Nữ Phụ

Chương 368: Phu Quân Ta Là Kẻ Thù Chết Tiệt

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Hình như nàng ngồi trên thuyền nhỏ, xung quanh là sóng xanh dập dềnh, đằng trước là một bến đò, cạnh bến đò trồng cây liễu.

Lên bờ chưa được bao lâu, nàng nhìn thấy một hàng cây liễu vây quanh tường đá, cổng thành xây đắp từ đá xanh viết hai chữ “Hoa Thành.”

Hai bờ núi nhỏ xanh tươi, gió nhẹ vỗ về, rõ ràng là phong cảnh Giang Nam.

Vừa dứt lời, một tiếng “ting” vang lên trong đầu Tần Uyển Uyển, âm thanh máy móc lạnh lùng của hệ thống vang lên:

【 Nhiệm vụ năm: Hỉ sự Hoa Thành, đi đến Hoa Thành, lấy được Ngọc Linh Lung.

Điểm tích lũy nhiệm vụ +2000.

Có nhận hay không?】

Nhiệm vụ mới đã mở khóa.

Tần Uyển Uyển mở to mắt, lẳng lặng nhận nhiệm vụ, thầm tính toán trong lòng.

Đích đến nhiệm vụ cụ thể như thế, rõ ràng độ khó nhiệm vụ lần này giảm đi rất nhiều.

Nàng còn muốn dò hỏi tình hình cha mẹ, nhưng lại nhớ ba câu hỏi đã hỏi xong, hỏi thêm thì quá mạo muội.

Tần Uyển Uyểndo dự chốc lát, cuối cùng vẫn đứng lên: “Ta đã biết đáp án, đa tạ công tử Vô Ưu.”

“Cô nương rất xinh đẹp.” Công tử Vô Ưu thấy nàng không hỏi thêm, mỉm cười: “Ta thấy hẳn cô nương và hai vị tiên nhân kia rất quen thuộc, thôi thì ta lại nói thêm cho cô nương một tin.”

Tần Uyển Uyển nghe vậy, vội ngẩng đầu.

Công tử Vô Ưu nói ra tin tức khiến Tần Uyển Uyển vô cùng vui mừng: “Hai vị tiên nhân rất an toàn, cô nương có thể yên tâm.”

Nghe nói thế, trái tim vẫn luôn treo cao rốt cuộc cũng hạ xuống.

Tần Uyển Uyển gật đầu, nàng hành đại lễ, chân thành cảm ơn: “Đa tạ công tử.”

“Ngươi từng gặp họ?”

Giản Hành Chi nhìn công tử Vô Ưu, nhíu mày.

Công tử Vô Ưu giả vờ không nghe thấy, xoay đầu uống trà.

Giản Hành Chi còn định nói gì, Tần Uyển Uyển vội kéo y: “Đi thôi, đừng quầy rầy người ta.

Công tử Vô Ưu…” Tần Uyển Uyển quay đầu nhìn công tử Vô Ưu, cười xòa: “Bằng hữu ta không hiểu chuyện, xin lỗi ngài, ngày khác có duyên gặp lại.”

“Sẽ có duyên thôi.”

Công tử Vô Ưu quay đầu, nói một cách sâu xa.

“Vậy thì may quá.” Tần Uyển Uyển thầm nghĩ loại boss tình báo này cần phải lôi kéo, bèn giả vờ phấn khởi: “Ta cầu còn không được.

Nếu sau này có cơ hội, ta còn muốn nhờ công tử Vô Ưu chỉ dạy thêm phương pháp chế tạo Mật cảnh.

Mật cảnh lần này ngài làm quá xuất sắc, tập hợp Tam muội chân hỏa, Cực âm hàn băng, sấm sét,…”

“Cô nương hiểu lầm rồi.” Công tử Vô Ưu cắt lời nàng: “Mật cảnh ta thiết lập không có những thứ này.”

Tần Uyển Uyển ngây người, nhìn thấy công tử Vô Ưu nâng quạt chỉ về phía Giản Hành Chi: “Những thứ nàng nói hẳn đều do y làm.”

Không khí đông đặc.

Bầu không khí yên lặng kỳ dị.

Tần Uyển Uyển quay đầu nhìn về phía Giản Hành Chi.

Giản Hành Chi vờ thờ ơ huýt sáo, huýt tiểu khúc giống như chẳng có gì xảy ra, xoay đầu đi ra ngoài.

Có điều đi một lúc, bước chân y nhanh hơn, sau đó vội vàng mở cửa chạy.

Tần Uyển Uyển siết chặt nắm đấm, thi lễ tạm biệt công tử Vô Ưu, sau đó ra ngoài.

Đến ngoài cổng, nàng nhìn thấy nhóm Nam Phong đứng chờ ở đó, mỗi người cõng một bọc hành lý to.

Giản Hành Chi trốn sau lưng Tạ Cô Đường, giả vờ bình tĩnh chào hỏi: “Ra rồi à?”

“Mọi người cõng cái gì vậy?”

Tần Uyển Uyển cảm thấy tò mò.

Nam Phong nghe nàng hỏi, vẻ mặt lập tức đưa đám, kêu than: “Chủ nhân, bọn họ tặng cho chúng ta bánh nướng trị giá chín nghìn linh thạch đấy! túi Càn Khôn ba người chúng ta đựng đầy hết rồi mà còn không chứa hết, chỉ đành lấy bọc hành lý vác.”

“Đống bánh nướng này …” Mặt Thúy Lục không cảm xúc: “Đủ để mấy người chúng ta ăn tới kiếp sau.”

“ Nhưng cũng không thể không lấy…” Tạ Cô Đường cau mày: “May mà đống bánh nướng này có thể trữ nửa năm.

Chúng ta tìm Ninh Bất Ngôn nghĩ cách, quyên tặng đống bánh nướng này đi.”

Nhóm người nói tới nói lui, sau khi quyết định sự đi hay ở của bánh nướng, Thúy Lục sực nhớ: “Muội hỏi hết ba câu hỏi chưa? Kết quả thế nào?”

Tần Uyển Uyển không lên tiếng, nàng dời mắt lên người Giản Hành Chi.

Giản Hành Chi trốn trốn núp núp sau lưng Tạ Cô Đường, tiếc rằng Tạ Cô Đường không cao bằng y, cứ nhìn thấy đầu của y di động phía sau Tạ Cô Đường.

Tần Uyển Uyển bước tới.

Tạ Cô Đường và Thúy Lục nhường sang một bên, để Giản Hành Chi xuất hiện.

Giản Hành Chi nuốt nước bọt: “Ta có thể giải thích, thật ra lúc đó…”

Lời còn chưa dứt, nắm đ.ấ.m mang theo pháp ấn Tịch Sơn móc một cú thật mạnh vào bụng Giản Hành Chi.

Tiếng nói của Giản Hành Chi ngưng bặt.

Tần Uyển Uyển lạnh mặt rút tay lại, xoay người bỏ đi.

Nàng vừa mới xoay người, Giản Hành Chi phun một búng máu, ôm bụng quỳ xuống đất.

Tạ Cô Đường và Nam Phong vội vã bước lên đỡ y.

“Tiền bối!”

“Đạo quân!”

“Cậu…” Thúy Lục cũng bị dọa sợ, cẩn thận quan sát Giản Hành Chi: “Cậu không sao chứ?”

“Mạnh… mạnh quá.”

Nói xong, Giản Hành Chi “bịch” một cái, ngã nhào xuống đất.

Sinh Ra Để Làm Nữ Phụ

Chương 368: Phu Quân Ta Là Kẻ Thù Chết Tiệt