Sinh Ra Để Làm Nữ Phụ

Chương 374: Phu Quân Ta Là Kẻ Thù Chết Tiệt

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Cuối cùng, bọn họ đành hạ lệnh không cho phép cưới gả thành hôn.

Nếu như thành hôn, thì phải dùng một cỗ quan tài và nhạc đưa tang diễn tấu, đưa đến nhà trai, xem như thành hôn.

Từ đó về sau, trong thành mới không còn nữ tử vì thành hôn mà chết, và tập tục minh hôn cũng lưu truyền đến ngày nay.”

“Không đúng.” Có người trong đám người nghi hoặc: “Không phải hiện giờ Liễu thị Hoa Thành đang định thông gia với Thiên Kiếm Tông, còn nói muốn làm rình rang sao, bọn họ không sợ hoa hồng này à?”

“Chuyện đó…”

Người kể chuyện chần chờ, một giọng nữ lanh lảnh dưới bục vang lên: “Đám người kể chuyện này toàn nghe người ta đồn bậy.

Ngươi hỏi ông ta, ông ta biết cái gì?”

Nghe nói thế, tất cả mọi người đều hướng ánh mắt về người nói chuyện.

Một thiếu nữ mặc váy dài vàng nhạt, eo quấn roi mềm, khuôn mặt xinh xắn thanh lệ, trông khá đáng yêu, nhưng khí chất lại vô cùng ngang ngược.

“Nhìn cái gì mà nhìn?” Thiếu nữ quét mắt qua đám người: “Còn nhìn nữa, bổn tiểu thư móc mắt các người!”

“Cô nương thật quá kiêu căng.” Người kể chuyện cười khẩy: “Không biết phép tắc, vậy đừng trách lão thủ giúp người trong nhà cô dạy dỗ cô.

Ra đây!”

Vừa dứt lời, chợt nghe thấy tiếng gió “vèo” một tiếng, một mũi tên lướt nhanh qua.

Giản Hành Chi nhẹ nhàng nghiêng người, chỉ thấy vũ tiễn bay về phía thiếu nữ.

Thiếu nữ trở mình lăn một vòng, mũi tên run run cắm lên bàn gỗ.

Tiếng đóng cửa sổ vang lên liên tiếp, gần trăm tu sĩ áo đen đột nhiên xuất hiện trong quán rượu.

“Giết.”

Tiếng lệnh phát ra, một tốp tu sĩ áo đen nhắm về phía thiếu nữ, một tốp khác nhắm về phía Giản Hành Chi.

Thúy Lục ngây người, giơ tay đánh đánh văng tu sĩ, quay đầu hỏi Tần Uyển Uyển: “Người bọn họ dạy dỗ chẳng phải nha đầu kia sao, nhắm vào chúng ta làm gì?!”

Tần Uyển Uyển cũng không trả lời được, nhìn những vị khách khác dưới lầu thức thời ngồi ôm đầu, rúc vào trong góc.

Nàng tránh né kiếm của người bên cạnh, nhíu mày: “Là vì chúng ta ngồi không đủ nhanh sao?”

Nói xong, mười mấy tu sĩ đột ngột nhào tới, đẩy nàng và Giản Hành Chi ra.

Tần Uyển Uyển lộn mèo, nhẹ nhàng đáp xuống bên cạnh cô gái kia.

Hai người bị tu sĩ bao vây.

Mặc dù không nói nhưng cô gái kia bỗng dưng tựa lưng với Tần Uyển Uyển, giống như chiến hữu, cùng đánh nhau với người áo đen.

“Tiểu thư.” Ông lão kể chuyện đứng ở trên cao, chắp một tay sau lưng, tay kia cầm thước: “Đừng chống cự nữa, trở về đi.”

“Đệch rắm chó gia gia nhà ông!”

Roi dài của thiếu nữ hất văng tu sĩ: “Còn lâu bà đây mới đi chịu chết!”

“Không phải...” Tần Uyển Uyển c.h.é.m tu sĩ xông lên một nhát: “Cô nương, vụ gì thế này?”

“Bỏ nhà trốn đi!”

Thiếu nữ trả lời lanh lảnh, Tần Uyển Uyển né tránh đại đao, lăn một vòng: “Bỏ nhà trốn đi mà người nhà đã muốn g.i.ế.c cô hả? Gia quy nhà cô nghiêm khắc quá vậy?”

“Giết cái gì mà giết, bọn họ muốn đón ta về.

Chuyện này không liên quan các người, không cần cứu ta!”

“Tiểu thư!”

Trong lúc nói chuyện, ông lão kể chuyện cũng gia nhập cuộc chiến.

Không đợi Tần Uyển Uyển phủ nhận, ông ta đã hô to: “Nơi này không chỉ có người của chúng ta, chạy mau!”

Nghe vậy, thiếu nữ ngây người.

Tần Uyển Uyển kéo nàng, ngăn cản kiếm c.h.é.m xuống.

Thiếu nữ lập tức bừng tỉnh: “Cách xa ta ra, ta không muốn cứu cô!”

Tần Uyển Uyển: “…”

Nhưng đã không còn kịp, Tần Uyển Uyển kéo thiếu nữ, ông lão kể chuyện nhảy lên, huýt sáo.

Nháy mắt, rất nhiều tu sĩ áo đen vây quanh nàng và thiếu nữ, giơ tay kết ấn trước ngực.

Vô số bươm bướm bay từ dưới đất lên, hình thành một kết giới hồ điệp.

“Bảo vệ tiểu thư!”

Ông lão kể chuyện hô to, xông về phía tu sĩ áo đen bên cạnh, kéo vải đen che mặt, xác nhận người xong thì đánh một chưởng!

Hai tốp tu sĩ áo đen đột nhiên bắt đầu c.h.é.m g.i.ế.c lẫn nhau.

Tần Uyển Uyển và thiếu nữ ngồi trong kết giới hồ điệp lập tức thanh tịnh.

Thiếu nữ ngẫm nghĩ, bỗng nhớ ra chuyện gì, nàng ta giơ tay nắm lấy bàn tay Tần Uyển Uyển, ánh mắt chân thành tha thiết: “Tỷ tỷ tốt bụng, tỷ đổi áo khoác với ta đi, tỷ ngồi ở đây, ta đi trước.”

“Không được.”

Tần Uyển Uyển kéo nàng: “Ta không muốn chọc…”

Lời còn chưa dứt, Tần Uyển Uyển đã bị một lá bùa dán lên đầu.

Động tác của nàng bị định trụ, thiếu nữ lên tiếng nói: “Đắc tội.”

Dứt lời, nàng ta lột lấy áo khoác của nàng, đổi áo, sau đó lén lút bò ra từ đằng sau kết giới hồ điệp, gian nan chạy về phía cửa ra vào giữa đám đông.

Cả quán rượu đánh nhau ầm ĩ, đôi bên lăn xả vào nhau.

Giản Hành Chi bị mấy chục tu sĩ quấn lấy.

Y sợ đả thương người phàm nên không dám sử dụng linh lực, nhưng đơn đả độc đấu thì một tấc cũng khó rời.

Nhìn quán rượu loạn thành một nùi, chim sơn ca đứng trên cao quay đầu nhìn công tử Vô Ưu.

“Công tử, nếu không ra tay, e là Giản Hành Chi không nhịn được nữa.”

“Cũng đến lúc rồi.”

Sinh Ra Để Làm Nữ Phụ

Chương 374: Phu Quân Ta Là Kẻ Thù Chết Tiệt