Công tử Vô Ưu mỉm cười, đóng cây quạt trên tay, ra lệnh: “Bảo bọn họ ra tay đi.”
Chim sơn ca gật đầu, huýt sáo một tiếng, ám thị: “Ra tay.”
Qua một chốc, quán rượu lại truyền ra một tiếng huýt sáo, dùng tiếng huýt để biểu đạt: “Ra tay hướng nào?”
Chim sơn ca tiếp tục huýt: “Hướng người áo đỏ ấy!”
Sát thủ trong quán rượu lập tức phản ứng lại, tìm kiếm một vòng, không hề do dự đồng loạt xoay người, vung đao về phía thiếu nữ áo đỏ dang bò ra.
“Tiểu thư!”
Người kể chuyện thấy ánh đao nhắm về phía thiếu nữ, thiếu nữ hoảng sợ quay đầu.
Cũng ngay lúc đó, ánh sáng vàng đột ngột chiếu sáng quán rượu, phù chú như cánh hoa trong gió, tao nhã bay về phía người áo đen.
Giản Hành Chi ngoảnh đầu, nhìn thấy công tử Vô Ưu giáng từ trên trời xuống giống như tiên nhân.
Y trừng to mắt, hô lớn: “Nam Phong, ngăn hắn lại!”
Dứt lời, Giản Hành Chi giơ tay đánh bay tu sĩ áo đen bị phù chú định trụ, vội lướt lên lan can, nhún mũi chân một cái, bay về hướng bên dưới.
Cảnh tượng cả đại sảnh thu vào trong mắt, Giản Hành Chi nhận ra người trong kết giới hồ điệp mới là Tần Uyển Uyển, y không hề lưỡng lự xông về phía nàng.
Mà ngay lúc Giản Hành Chi lên tiếng, Nam Phong đã hóa thành con kiến, chạy như điên về phía công tử Vô Ưu, biến thành hình người, đạp lên lan can, bổ nhào về phía công tử Vô Ưu, chụp lấy quần hắn, rớt thẳng xuống dưới!
Sau đó “bịch” một tiếng, Nam Phong đập mặt xuống đất.
Xung quanh tức khắc yên tĩnh.
Giản Hành Chi bảo vệ Tần Uyển Uyển.
Cả hai chấn kinh nhìn công tử Vô Ưu giữ nguyên tư thế mỉm cười, duỗi tay về phía thiếu nữ áo đỏ, đứng im bất động như pho tượng điêu khắc.
Nửa thân trên của hắn rất bình thường, tao nhã ôn nhu.
Vấn đề duy nhất là quần bên dưới bị Nam Phong kéo thẳng tới dưới gối.
May là áo ngoài của hắn dài nên không nhìn thấy cái gì.
Vốn dĩ ngay lúc Nam Phong té xuống, nó đã lập tức ngóc đầu lên.
Nhưng sau khi nhìn thấy hai chân lõa lồ trước mặt, nó bèn tiếp tục chôn mặt xuống đất.
Tĩnh mịch trở thành giọng hát chính duy nhất lúc này.
Qua hồi lâu, công tử Vô Ưu giả vờ bình tĩnh khom lưng, kéo quần lên, mặt không cảm xúc muốn rời đi.
Không ai dám cản hắn.
Khoảnh khắc hắn vừa mới một bước, xà ngang vừa nãy bị linh lực Giản Hành Chi đánh gãy rốt cuộc kêu “răng rắc”, cấp tốc rớt xuống.
Tiếng va đập “Rầm”, xà ngang rơi trúng người công tử Vô Ưu đang đứng đực ra vì quá xấu hổ.
Công tử Vô Ưu bị xà ngang đè ngã xuống đất.
Tần Uyển Uyển nhìn trận thảm kịch này, rốt cuộc hoàn hồn.
Nàng gấp gáp đứng dậy, nhảy ra khỏi kết giởi, kéo công tử Vô Ưu khỏi xà ngang, lật người lại, vỗ lên mặt hắn: “Công tử Vô Ưu, ngài không sao chứ?”
Công tử Vô Ưu không nói, hắn kéo tay Tần Uyển Uyển, kiên quyết đứng lên.
Máu chảy xuống từ trên đầu hắn, Tần Uyển Uyển hoảng hốt.
Xà ngang này là Giản Hành Chi làm gãy, công tử Vô Ưu nắm nhiều tin tức như vậy, lỡ như kết thù với Giản Hành Chi, cuộc sống bọn họ sẽ chẳng yên ổn.
Hơn nữa người ta tới cứu người, kết quả trở thành bộ dạng hiện tại, bỏ mặc thì thiếu đạo đức quá.
“Ngài chảy m.á.u rồi, ta băng bó cho ngài.”
Tần Uyển Uyển cuống quít kéo công tử Vô Ưu, muốn bù đắp chút gì.
“Không cần.” Công tử Vô Ưu kéo tay Tần Uyển Uyển ra, giả vờ điềm tĩnh: “Ta muốn rời đi một mình.”
“Công tử Vô Ưu, đừng như vậy, chúng ta bồi thường tiền thuốc.
Ta dẫn ngài đi khám đại phu, ta chịu trách nhiệm với ngài, ngài đừng nên chà đạp bản thân.”
“ Đúng vậy, đúng vậy.” Nam Phong chạy lên kéo công tử Vô Ưu: “Xin lỗi, ta nhận lỗi với ngài…”
“Đa tạ.” công tử Vô Ưu kiềm chế cảm xúc, gạt nhóm người, muốn ra khỏi đó: “Để ta đi đi.”
“Không được, chúng ta nhất định phải xin lỗi.”
“Không cần…”
“Để chúng ta chịu trách nhiệm, chúng ta có lỗi với ngài, ngài muốn thế nào mới tha thứ cho chúng ta …”
“Ta nói không cần các người xin lỗi, nghe không hiểu hả?!”
Rốt cuộc công tử Vô Ưu suy sụp, hắn đột ngột gạt phăng tất cả mọi người, rống to: “Ta muốn yên tĩnh một mình, ta không muốn nhìn thấy các người! Ta không muốn ở chỗ này thêm một khắc nào nữa, cứ muốn khiến ta xấu hổ thế này sao?! Cả đám các người không có tên nào bình thường! Đồ điên! Đồ điên! Đồ điên!!!”
Tất cả mọi người bị công tử Vô Ưu mắng đến chững bước.
Công tử Vô Ưu thở hồng hộc, phẩy bay áo bỏ đi.
Nhưng vừa ra đến cửa, bảng hiệu “Rầm” một cái rớt xuống, đập người té xuống đất.
Mọi người theo bản năng nhìn về phía Giản Hành Chi.
Giản Hành Chi ngây người, mắng to: “Nhìn ta làm gì? Có phải ta đập đâu.”
“Còn đứng đây làm gì?” Tần Uyển Uyển hoàn hồn, vội vã xông lên: “Cứu người đi!”
***
【 Vở kịch nhỏ 】
Giản Hành Chi: “Không có người đàng hoàng nào không bị chúng ta ép điên.”
Tần Uyển Uyển: “Đó là người, không được thêm ‘chúng ta ’.”