“Trừ, trừ hết luôn đi.”
Giản Hành Chi cười nhạo: “Ta sẽ không cho tên nam chính kia cơ hội biểu hiện, các người từ bỏ đi.”
“Giản Hành Chi!” 666 nổi sùng: “Ngài còn muốn phi thăng không? Cho dù ngài không phi thăng, nữ chính cũng phải phi thăng mà! Ngài đừng phá nhiệm vụ!”
Nghe nói thế, Giản Hành Chi không đáp lại.
Gió thổi bay tóc mai hai bên của y, vẻ mặt y điềm tĩnh: “Không có Mai Tuế Hàn, có Giản Hành Chi ta, nàng không phi thăng được sao?”
666 ngây người, mặt đất xuất hiện tiếng ầm ầm, mắt Giản Hành Chi rét lạnh: “Tìm được rồi.”
Nói xong, y ngự kiếm bay xuống, nhìn thấy Liễu Phi Sương mặc y phục Tần Uyển Uyển chạy băng băng giữa núi rừng.
Không biết tại sao trong rừng mọc đầy hồng dây, những hồng dây này vô cùng to lớn, dây leo hai người ôm không xuể.
Bọn chúng điên cuồng tấn công Liễu Phi Sương đang chạy thục mạng.
Thân thủ Liễu Phi Sương nhanh, nhưng tốc độ hồng dây lại vừa nhanh vừa dữ dội.
Nàng bị truy đuổi hơn nửa canh giờ, đã sớm cạn kiệt sức lực.
Nhìn thấy gai một đám hồng dây khổng lồ rơi như mưa, nàng lảo đảo ngã xuống đất.
Cũng chính lúc này, một thanh trường kiếm giáng từ trên trời xuống, hóa ra trăm thanh kiếm, xoay tròn thành một kiếm trận trước mặt nàng, diệt sạch tất cả gai hồng dây nhắm về phía nàng.
Liễu Phi Sương sững sờ nhìn ánh sáng, thấy một bộ áo lam nhanh nhẹn đáp xuống.
Thanh niên cầm kiếm, xoay mặt sang, lạnh giọng hỏi: “Liễu Phi Sương?”
“Là ngươi?”
Liễu Phi Sương vừa nhìn đã nhận ra thanh niên trước mặt chính là người gặp ở khách sạn lúc chiều, nàng không hề lưỡng lự quay đầu định chạy.
Giản Hành Chi mặc kệ nàng, giơ tay c.h.é.m một nhát đứt hồng dây xung quanh, linh thừng(*) trên tay ném ra, buộc ngay cổ Liễu Phi Sương, y giật mạnh một cái, lạnh giọng cảnh cáo: “Đừng có chạy lung tung.”
(*) Thừng: dây thừng
Nói xong, y nhảy lên, tránh né đòn tấn công của hồng dây.
Liễu Phi Sương bị y kéo cổ ném bay, hai tay túm sợi dây trên cổ để ngăn mình bị siết chết.
Nàng la lớn: “Ngươi đừng buộc cổ ta!”
Giản Hành Chi nghe vậy, kéo nàng nhảy lên nhảy xuống trong rừng rồi tung lên không trung.
Liễu Phi Sương quét một vòng giữa không trung, sợi dây lập tức trói kín mít toàn thân nàng giống như cái bánh chưng, bị Giản Hành Chi ném qua ném lại, chuẩn xác tránh né gai hồng dây.
Nàng nhìn dây leo càng ngày càng mạnh mẽ, lần nào cũng suýt soát lướt qua người mình, cảm giác trời đất quay cuồng, không nhịn được sợ hãi kêu lên: “Đừng ném nữaaa! Sắp chết, sắp c.h.ế.t rồi!”
“Ồn ào.”
Giản Hành Chi thi triển Chú cấm nói, khóa chặt miệng Liễu Phi Sương, ném nàng ra phía ngoài rừng rậm.
Nhưng hồng dây xung quanh lại càng ngày càng nhiều, căn bản c.h.é.m không hết.
Giản Hành Chi ngự kiếm bay lên cao, y bay cao bao nhiêu, hồng dây mọc cao bấy nhiêu, cuối cùng quấn lấy Liễu Phi Sương, siết chặt kéo xuống.
Liễu Phi Sương sử dụng linh lực gắng gượng ngăn cản sự siết chặt của dây leo.
Giản Hành Chi bị ép kéo về lại rừng rậm.
Lúc Giản Hành Chi kéo Liễu Phi Sương bị vây trong rừng, Mai Tuế Hàn đã chuẩn bị sẵn pháp khí, giơ tay lên chỉ hướng pháp trận: “Mời cô nương đứng vào giữa pháp trận.”
Tần Uyển Uyển nhìn pháp trận, xác nhận không có vấn đề gì mới đứng vào giữa.
Nàng nhìn Tạ Cô Đường, Tạ Cô Đường nắm trận dịch chuyển, gật đầu với nàng.
Tần Uyển Uyển đứng giữa pháp trận, nhìn Mai Tuế Hàn làm phép, liên lạc Giản Hành Chi: “Giản Hành Chi.”
Giản Hành Chi c.h.é.m một nhát đứt tường hoa, lôinLiễu Phi Sương đã bị ném xỉu chạy như điên.
Nghe thấy giọng Tần Uyển Uyển, y trầm giọng đáp: “Ừ.”
“Ta muốn đổi vị trí với Liễu Phi Sương, trên người ta có một ấn ký thần thức của người.
Sau khi xác nhận vị trí, người lập tức tới đó.”
Nghe nói thế, Giản Hành Chi kinh hãi, vội vã lên tiếng: “Ối chờ đã! Nàng đừng qua!”
Có điều lời này đã không còn kịp, Tần Uyển Uyển cảm giác pháp trận dưới chân sáng rực.
Giản Hành Chi nhận ra linh lực d.a.o động, quay đầu nhìn Liễu Phi Sương đang bị y ném qua ném lại sáng lên.
Giản Hành Chi sợ hết hồn, vội vàng thu sợi dây, kéo thẳng người về phía mình!
Tần Uyển Uyển và Liễu Phi Sương vừa đổi vị trí, nàng lập tức cảm giác toàn thân bị trói kín mít, trời đất quay cuồng, đập mạnh vào lòng một người.
Tần Uyển Uyển đơ người, nhìn gai hồng dây nhắm thẳng tới sau lưng Giản Hành Chi.
Giản Hành Chi ôm nàng nhảy sang một bên, tránh né gai hồng dây tứ phía, mở miệng hỏi: “Sao nàng tới đây?”
“Ta sợ người không tìm được nên muốn tiến hành một lượt.”
“Ta không ở đó, nàng nhúng tay vào làm gì?” Giản Hành Chi tức giận: “Tạ Cô Đường, Thúy Lục không cản nàng sao? Nàng đổi qua đây, lỡ ta không ở bên cạnh thì sao?”
“Người tháo dây trói tiên ra cho ta!”
Tần Uyển Uyển nói chuyện lại nhớ tình huống hiện tại của mình, nghe y nói tới nói lui xem thường mình, càng tức giận hơn: “Ta không phải tàn phế, một đám dây hoa, ta cũng đánh được!”