“Ta không mở đấy.”
Giản Hành Chi nghe nàng nói chuyện ngang ngược, cúi đầu nhìn nàng.
Thấy nàng bị trói kín mít, không nhịn được bật cười, ôm nàng giẫm lên dây hoa, nhảy một cái: “Có bản lĩnh thì nàng nhảy sâu lông thần công ta xem.”
“Giản Hành Chi!”
Tần Uyển Uyển bắt đầu vùng vẫy, Giản Hành Chi liếc mắt nhìn xung quanh.
Y phát hiện Tần Uyển Uyển vừa đến, sự tấn công của dây hoa yếu đi rõ rệt.
Chẳng bao lâu sau, đám dây leo này bỗng dưng thu nhỏ lại nhiều, chầm chậm khôi phục dáng vẻ hòa nhã lúc thường.
Y ôm nàng tránh đòn tấn công của dây hoa một lúc.
Chẳng bao lâu sau, cả cánh rừng lập tức yên tĩnh.
Giản Hành Chi nhảy xuống dây hoa cuối cùng, quay đầu nhìn, chỉ thấy toàn bộ cánh rừng leo đầy hồng dây.
Tần Uyển Uyển thừa cơ lật người giữa không trung, vững vàng đáp xuống đất.
Giản Hành Chi quay đầu nhìn nàng, nhướng mày: “Ồ, được đấy.”
Tần Uyển Uyển nhìn đám hoa hồng kia, yêu cầu lần nữa: “Tháo dây ra cho ta!”
“Ta không tháo.”
Giản Hành Chi dựa vào cây, hất cằm: “Nàng nhảy tiếp đi, trông vui đấy.”
Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi nhìn nhau, trong mắt y toàn là khiêu khích.
Tần Uyển Uyển biết y đang tức giận cái gì.
Y đã nói bản thân đi tìm người, nàng còn tự ý chủ trương, cho thấy nàng không tin tưởng năng lực của y.
Đối với Giản Hành Chi, nghi ngờ điều gì cũng được, nhưng không thể nghi ngờ y không được.
Nàng vốn muốn xin lỗi để dàn xếp ổn thỏa, nhưng nhìn ánh mắt Giản Hành Chi, câu xin lỗi sống c.h.ế.t không mở miệng được.
Nghẹn hồi lâu, nàng xoay đầu, bắt đầu nhảy về phía hoa hồng.
Không tháo thì không tháo, cần y chắc!
Giản Hành Chi ngây người, không ngờ Tần Uyển Uyển lại cứng đầu như thế.
Lúc nãy, y ôm nàng chạy trốn, nàng đã suýt té, bây giờ thà nhảy cũng không chịu nói ngọt với y.
Chẳng phải do y lo lắng an nguy của nàng, sợ nàng xảy ra chuyện sao?
Quanh đi quẩn lại đều là lỗi của y?
Y càng nghĩ càng tức, xoay đầu cười nhạo một tiếng, quyết định không nhìn nàng.
Tần Uyển Uyển nhảy tới hoa hồng gần nhất trước mặt, lòng tràn ngập ấm ức.
Nàng ngồi xuống, quan sát kỹ hoa hồng, không thèm để ý Giản Hành Chi.
***
Hai người không nói chuyện.
Chẳng bao lâu sau, Giản Hành Chi nhìn thấy khuyên tai Tần Uyển Uyển phát sáng.
Y giơ tay búng lên điểm sáng, nghe giọng Tạ Cô Đường vang lên: “Uyển Uyển, muội không sao chứ? Cần ta mở trận dịch chuyển đến đó không?”
“Ồ, có đường lui à.” Giản Hành Chi châm chọc: “Ta còn tưởng nàng lớn gan, nói đổi với người ta là đổi chứ? Ai đổi cho nàng, kẻ biết loại pháp thuật này, Mai Tuế Hàn đúng không?”
Tần Uyển Uyển mặc kệ y, kiềm chế cảm xúc nói với Tạ Cô Đường: “Tạ đại ca, ta không sao.
Giản Hành Chi ở đây, nơi này an toàn rồi, mọi người chăm sóc Liễu tiểu thư đi.”
Nghe thấy “Giản Hành Chi ở chỗ này, nơi này an toàn rồi ”, không biết tại sao tâm trạng Giản Hành Chi bỗng nhiên tốt hơn một chút.
Y bước tới cạnh Tần Uyển Uyển, ngồi xuống quan sát hoa hồng với nàng, dịu giọng nói: “Nàng hứa với ta sau này không được làm bừa như thế, ta sẽ cởi dây trói tiên cho nàng.”
“Ta làm bừa thế nào?” Tần Uyển Uyển lạnh mắt nhìn y: “Trong lòng người, ta là phế vật chẳng làm được gì cả, đúng không?”
Giản Hành Chi ngây người, đột nhiên nhận ra lời của mình hơi nặng, bèn giải thích: “Không phải, ta …”
“Ta bây giờ tu vi Nguyên Anh, kế thừa công pháp Tịch Sơn, ở tiểu thế giới này cũng coi như kẻ mạnh rồi.
Huống chi trên người ta có ấn ký thần thức của người, người có thể lập tức đến cứu ta.
Ta còn đưa trận dịch chuyển cho Tạ Cô Đường, xảy ra chuyện, huynh ấy có thể lập tức tới đây.
Ta chuẩn bị xong hết thảy mọi thứ, Liễu Phi Sương rõ ràng là một nhiệm vụ, sao ta có thể làm bừa?”
Giản Hành Chi bị nàng hỏi đến im re.
Y suy nghĩ hồi lâu, chỉ nhỏ giọng nói: “Ta chỉ hi vọng nàng không phải mạo hiểm.”
“Mọi sự có được tất có mất, ta không mạo hiểm thì làm sao làm việc?”
“Có ta mà.” Giản Hành Chi buột miệng: “Nàng tin ta là được.”
Tần Uyển Uyển ngẩn người.
Một lát sau, nàng hơi loạn nhịp, xoay đầu đi: “Ta không thể dựa vào người cả đời.
Sau này lên Tiên giới, chẳng phải chúng ta mỗi người mỗi ngã sao?”
“Chuyện Tiên giới, lên Tiên giới tính.” Giản Hành Chi cũng nhận ra lời kia hơi quá, cố gắng nói tiếp: “Bây giờ ở đây, nhiệm vụ của ta là giúp nàng phi thăng.
Nếu ta không giúp nàng thì ai giúp nàng?”
“Trước đây người không nói như thế với ta.”
Tần Uyển Uyển lấy làm lạ, nàng nhìn y: “Người nói con người phải mạnh mẽ, chỉ có thể dựa vào chính mình.”
“Mạnh, thì vẫn phải mạnh…” Giản Hành Chi ước gì trở về đạp c.h.ế.t bản thân đã nói khi đó, nhưng y vẫn cố nói cho tròn: “ Nhưng người khác có lẽ không dựa nổi, nhưng ta là người có thể dựa.”
Tần Uyển Uyển không lên tiếng, nàng lẳng lặng nhìn y chăm chú.
Một lát sau, nàng xoay mặt đi, cúi đầu nhìn hoa hồng, thấp giọng đáp: “Biết rồi.”