Sinh Ra Để Làm Nữ Phụ

Chương 382: Phu Quân Ta Là Kẻ Thù Chết Tiệt

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Có được lời này, Giản Hành Chi thở phào.

Y nhìn Tần Uyển Uyển bị trói kín mít, dè dặt hỏi: “Ta tháo dây cho nàng nhé?”

“Ừ.”

Tần Uyển Uyển thấp giọng đáp, Giản Hành Chi tháo sợi dây ra.

Đợi tháo xong, y không khỏi suy nghĩ.

Rõ ràng y tức giận trước, đang đợi Tần Uyển Uyển xin lỗi, nhưng sao sự tình lại tiến triển thành như vậy?

Y không khỏi suy tư.

Tần Uyển Uyển giơ tay lên chạm vào hoa hồng.

Thăm dò nguồn gốc linh khí xong, nàng đứng thẳng dậy: “Đi thôi.”

Giản Hành Chi theo sau Tần Uyển Uyển, y nhíu mày, cứ cảm thấy sai sai ở đâu.

Tần Uyển Uyển quay đầu nhìn y, khẽ ho một tiếng, giải thích lý do mình trao đổi: “Năm đó, phụ mẫu ta mang theo Lận Ngôn Chi đến Hoa Thành, có khả năng nhất là tìm Liễu gia xin giúp đỡ.

Chuyện minh hôn ở Hoa Thành bắt nguồn từ hơn một trăm năm trước, từ thời gian phỏng đoán, có khả năng liên quan đến Lận Ngôn Chi.

Mà trước khi tân nương bị bắt để lại đầy hồng dây, Liễu Phi Sương lại bị thực vật họ hoa hồng căm ghét từ nhỏ, ta đoán lời nguyền trên người Liễu Phi Sương có liên quan đến Lận Ngôn Chi.

Vì vậy, ta phải cứu cô ấy.”

Giản Hành Chi ngẩng đầu nhìn nàng.

Đang định mở miệng nói câu “Ta còn tưởng nàng tin Mai Tuế Hàn” , nhưng trí thông minh đột ngột online đã chặn lại.

Y nhìn Tần Uyển Uyển, chớp mắt, không nói.

“Ta tin người có thể tìm được cô ấy.

Nhưng Liễu Trung đề xuất yêu cầu trao đổi, nếu ta từ chối thẳng, một khi xảy ra chuyện, Liễu Trung đều sẽ ghi hận chúng ta.

Mà nếu như không xảy ra chuyện, Liễu Trung sẽ vì ta xả thân cứu người mà cảm động.”

“Ờ.” Giản Hành Chi hiểu ý Tần Uyển Uyển, ngẫm nghĩ: “Chẳng phải nàng luôn hạn chế mạo hiểm hết mức có thể sao?”

“Trước đây là nghĩ cách giữ mạng…” Tần Uyển Uyển mỉm cười: “Hiện tại vì tìm phụ mẫu, ta không thể không cố gắng.”

Nghe nói thế, Giản Hành Chi trầm mặc.

Hai người đi trên đường, Tần Uyển Uyển suy nghĩ: “Ta biết người không thích Mai Tuế Hàn.

Linh châu Mật cảnh là của hắn, bên trong có nhiều tà linh như vậy, hắn cũng biết chúng ta xảy ra chuyện gì trong đó, thế nhưng lại đợi tới cuối cùng mới mở ra, rõ ràng rất có vấn đề.

Có điều hiện tại hắn là manh mối duy nhất, nếu hắn là người tốt, đương nhiên chúng ta sẽ đối đãi thật tốt.

Nếu hắn là người xấu, vậy càng không thể thả hổ về rừng.”

“Hắn…”

Giản Hành Chi do dự, suy nghĩ rất lâu, rốt cuộc lên tiếng: “Đối với nàng mà nói, hắn không phải người xấu.”

Nam chính có thể là người xấu với cả thế giới, nhưng đối với nữ chính mà nói thì không phải người xấu.

Điểm này, Giản Hành Chi biết rõ.

Tần Uyển Uyển ngây người, nàng quay đầu nhìn y: “Ta tưởng người rất ghét hắn?”

Giản Hành Chi không nhận ra ánh mắt nàng, khoanh tay cúi đầu, buồn bực nói: “Tìm phụ mẫu nàng quan trọng hơn.”

“Giản Hành Chi.” Tần Uyển Uyển nghe vậy, mỉm cười: “Người thật tốt.”

Giản Hành Chi nghe vậy hơi không dằn nổi khóe môi, lại không muốn để Tần Uyển Uyển thấy, bèn xoay đầu đi, hào phóng nói: “Cũng không tệ.”

“Vậy chúng ta mau trở về…” Tần Uyển Uyển chủ động kéo tay áo y: “Đưa Liễu Phi Sương về Hoa Thành.”

“Không, ta muốn đi từ từ.”

Giản Hành Chi quay đầu nhìn tinh tú trên trời: “Sao trời đẹp biết bao, ta cứ thong thả mà ngắm.”

“Đi đi.”

Tần Uyển Uyển chủ động kéo tay y, ra sức lôi y ngự kiếm trở về.

Giản Hành Chi để mặc nàng kéo, vẫn không ngự kiếm: “Không, ta muốn đi bộ về.”

Tần Uyển Uyển thấy Giản Hành Chi làm mình làm mẩy, dừng bức, vươn tay ngắt bông hoa hồng bên cạnh, c*m v** vạt áo Giản Hành Chi: “Ta tặng người một đóa hoa, đi thôi.”

Giản Hành Chi cúi đầu nhìn hoa hồng nở rộ trên n.g.ự.c mình, chán nản nói: “Một đóa hoa mà muốn đuổi ta.”

Nói xong, y rút hoa khỏi vạt áo, giơ tay cắm lên búi tóc Tần Uyển Uyển, mỉm cười nhìn nàng.

Tần Uyển Uyển sững sờ nhìn y, Giản Hành Chi mím môi: “Đi thôi.”

Nói xong, y duỗi tay kéo nàng, ngự kiếm bay thẳng về phía nội thành.

Tần Uyển Uyển bay lên không trung rồi mới sực nhớ, thò đầu tới oán trách: “Hoa người tặng là do ta hái đó.”

“Nàng để ý cái này? Muốn thì ta chặt cả cánh rừng cho nàng.”

Tần Uyển Uyển biết y nói được làm được, mau chóng ngậm miệng.

Hai người ngự kiếm quay về, vừa vào phòng đã thấy Liễu Trung bước lên đón, xúc động nói: “Đa ta hai vị Đạo quân.”

“Y còn dám về!”

Liễu Trung vừa lên tiếng, Liễu Phi Sương đã hùng hổ xông lên: “Dám cầm sợi dây trói bổn Đại tiểu thư, xem ta …”

“Đại tiểu thư!”

Liễu Trung tức giận quát.

Động tác Liễu Phi Sương ngưng lại, nhìn chằm chằm Liễu Trung, từ từ đỏ hốc mắt.

Liễu Trung khom lưng hành lễ: “Đại tiểu thư, mời người trở về phòng, đừng tùy hứng nữa.”

“Các người đều muốn ta chết.”

Liễu Phi Sương nghiến răng: “Vì kết thân với Thiên Kiếm Tông…”

“Đại tiểu thư!”

Liễu Trung cao giọng hơn, Liễu Phi Sương im bặt.

Liễu Trung quay đầu nhìn người bên cạnh: “Đưa Đại tiểu thư về đi, còn để mất nữa, hỏi tội các người!”

Sinh Ra Để Làm Nữ Phụ

Chương 382: Phu Quân Ta Là Kẻ Thù Chết Tiệt