Dứt lời, y liền ra cửa, đóng cửa lại, theo Tần Uyển Uyển đi tìm Liễu Phi Sương.
666 từ từ hoàn hồn khỏi sự chấn kinh.
Hồi lâu sau, rốt cuộc nó nói được một câu: “Không thầy tự nên… Chủ nhân… quá dữ.”
Giản Hành Chi không lên tiếng, lạnh nhạt nhìn lướt qua cửa phòng Mai Tuế Hàn.
Y nhớ tới độ thiện cảm trên đầu Mai Tuế Hàn.
“- -”Nghĩ tới độ thiện cảm này, Giản Hành Chi không khỏi nhíu mày.
Gần như y chưa từng gặp độ thiện cảm “- -” này trên đầu ai bao giờ.
Dù gì ở chỗ này, với tướng mạo của Tần Uyển Uyển, xuất phát từ sắc tướng(*), kể cả người thanh tâm quả dục thì độ thiện cả cũng sẽ trên dưới 5 điểm.
Hoàn toàn không có một điểm, nhất là trong trường hợp hắn còn đang theo đuổi Tần Uyển Uyển, chuyện này không bình thường chút nào.
(*) Hấp dẫn giới tính
“666” Giản Hành Chi suy nghĩ: “Độ thiện cảm lúc nào cũng sẽ hiển thị sao?”
“Cũng chưa chắc.” 666 suy nghĩ: “Có nhiều trường hợp độ thiện cảm sẽ không hiển thị.”
“Ví dụ như?”
“Ví dụ như chính ngài.” 666 nêu ví dụ: “Ngài không thấy được độ thiện cảm của mình.
Ngoài ra còn có vài trường hợp đặc biệt, có vài người có thể thông qua cách thức đặc biệt vượt qua hệ thống, che đậy độ thiện cảm.
Hoặc đôi khi là hệ thống hỏng, xảy ra bug, v.v…”
“Ta hiểu rồi.” Giản Hành Chi gật đầu: “Thứ này cũng chẳng có tác dụng.”
“Không nói vậy được …”
666 kiên trì muốn giải thích, Giản Hành Chi lười nghe, chỉ đáp: “Đủ rồi, cô im miệng đi.”
Nhóm người nghỉ ngơi một đêm.
Sang ngày hôm sau, Liễu Trung dẫn người đến cáo biệt sớm.
Lời nói rất êm tai, nhưng đối với việc mời họ đến Liễu phủ thì chẳng đề cập một chữ.”
Đợi sau khi Liễu Trung rời đi, Thúy Lục không nhịn được nhìn Tạ Cô Đường, “chậc chậc” nói: “Đêm qua còn nói mời chúng ta đến Liễu phủ ở trọ, lão gia họ nhất định sẽ chiêu đãi chúng ta chu đáo, hôm nay còn chẳng thèm đề cập tới.
Thiên Kiếm Tông các người đã tạo nghiệt gì mà khiến người ta sợ như vậy?”
“E là không phải chúng ta gây nghiệt.” Tạ Cô Đường tốt tính mỉm cười: “Hẳn là bọn họ có gì đó không muốn chúng ta biết.”
“Huynh liên lạc sư đệ mình chưa?” Tần Uyển Uyển quay đầu nhìn Tạ Cô Đường.
Tạ Cô Đường gật đầu: “Đêm qua đã hỏi sư đệ, đệ ấy nói mình đã đến Hoa Thành trước.
Chờ chúng ta đến Hoa Thành, đệ ấy sẽ tới cổng thành đón chúng ta, sự việc cụ thể gặp mặt rồi nói.”
“Vậy chúng ta xuất phát thôi.”
Giản Hành Chi duỗi lưng, nhìn xung quanh một vòng.
Thấy Mai Tuế Hàn không ở đây, vui vẻ nói: “Đi nhanh lên.”
Nói xong, y dẫn đầu lên xe.
Kết quả vừa vén rèm, y đã thấy Mai Tuế Hàn ngồi bên trong, đang bưng cốc trà, thoải mái nhàn nhã thưởng thức.
Thấy Giản Hành Chi bước vào, hắn ngẩng đầu mỉm cười ôn hòa: “Xuất phát à?”
Nụ cười của Giản Hành Chi vụt tắt, y quăng rèm xe xuống, ngồi bên ngoài.
Mọi người nhìn nhau.
Tần Uyển Uyển khẽ ho một tiếng, gọi mọi người: “Lên xe thôi.”
Tất cả mọi người không nói chuyện, nhanh chóng lên xe.
Tần Uyển Uyển lên cuối cùng, đang định chui vào, bỗng nghe thấy Giản Hành Chi lên tiếng: “Gì đây, một mình ta đánh xe à?”
Bình thường mọi người đều thay phiên nhau đánh xe, trước đây Giản Hành Chi đánh xe đều chẳng nói gì.
Tần Uyển Uyển nghe y mở miệng hỏi là biết y không vui, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh y, thấp giọng nói: “Vậy ta ngồi với người.”
Giản Hành Chi nhìn nàng, khuôn mặt lập tức hiện nét cười, lại không muốn để người ta nhận ra, bèn khống chế biểu cảm, vỗ linh mã, khẽ hô: “Đi thôi.”
Linh mã khác với ngựa thường, tốc độ vừa nhanh vừa vững.
Bình thường mọi người ngự kiếm tiêu hao linh lực, nếu không phải tình huống đặc biệt thì đều xuất hành bằng linh thú.
Giản Hành Chi thiết lập kết giới, quay đầu nhìn Tần Uyển Uyển ngồi vững vàng, móc một túi hạt dẻ rang đường ném cho nàng: “Ăn đi.”
Tần Uyển Uyển ngây người, mở túi giấy ra, phát hiện bên trong là hạt dẻ đã bóc vỏ, hơi nóng hầm hập, hẳn là dùng linh lực giữ nhiệt.
“Người bảo ta ngồi bên ngoài là vì lén đưa hạt dẻ cho ta ăn?”
Tần Uyển Uyển mỉm cười, có phần vui vẻ.
Giản Hành Chi lười nhác nhìn nàng: “Nghĩ nhiều rồi.”
Tần Uyển Uyển ăn hạt dẻ.
Đến buổi trưa, mọi người đã tới ven hồ, chuyển từ đường bộ thành đường thủy, ngồi thuyền nhỏ về phía Hoa Thành.
“Thật ra Hoa Thành là một thủy thành.” Mai Tuế Hàn bày bàn rượu trên thuyền nhỏ, vừa rót rượu cho mọi người, vừa phe phẩy quạt kể phong thổ: “Non xanh nước biếc, yêu thi văn, thích mỹ tửu, từ xưa đã lắm tài tử phong lưu, giai nhân xinh đẹp.
Hoa Thành thịnh hành pháp tu, Liễu thị lấy kỹ thuật phong ấn vang danh thiên hạ, được xưng tà nịnh thiên hạ, không gì không thể phong.”
Nghe nói thế, Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi nhìn nhau.
Dường như đã có lý do vì sao năm đó sau khi Lận Ngôn Chi được cha mẹ Tần Uyển Uyển phong ấn tạm thời thì được mang thẳng đến Hoa Thành.
Mai Tuế Hàn uống một hớp rượu, quay đầu ngắm non nước xung quanh: “Đã nghe đồn từ lâu nhưng chưa thấy tận mắt, hôm nay vừa thấy cảnh vật Hoa Thành, quả nhiên hấp dẫn lòng người.”