Sinh Ra Để Làm Nữ Phụ

Chương 398: Phu Quân Ta Là Kẻ Thù Chết Tiệt

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Nếu không …” Y không dám nhìn thẳng vào mắt nàng, xoay đầu đi, che giấu sự thảm hại của mình: “Ta không cam tâm.”

Nói xong, y nhanh tay rút kiếm, xoay người bỏ đi.

Tần Uyển Uyển tựa lên cây, sững sờ nhìn lá cây rơi rụng trong đêm, vẻ mặt hoang mang.

Một lát sau, nàng lại nghe có tiếng chân người giẫm lên lá khô.

Nàng quay đầu, nhìn thấy Giản Hành Chi đã bỏ đi nhưng lại quay về.

Y lạnh mặt, hơi mất tự nhiên: “Không nên ở ngoài một mình, ta đưa nàng về.”

Tần Uyển Uyển hoàn hồn, biết y lo lắng cho nàng, bèn lúng túng gật đầu.

Hai người lẳng lặng đi một trước một sau trong rừng cây.

Giản Hành Chi đi phía trước, y không lên tiếng, nàng cũng không dám đặt câu hỏi.

Rất nhiều thông tin bủa vây trong đầu, mặc dù trực giác của nàng đã sớm nhận ra, nhưng người nọ nói thẳng như thế vẫn làm nàng chấn động không nói nên lời.

Giản Hành Chi đưa nàng đến cửa, lạnh mặt nhìn nàng vào phòng.

Tần Uyển Uyển đóng cửa, lại không kiềm được mở ra một khe, nhìn thanh niên áo trắng đứng ở cửa, nhỏ giọng lên tiếng.

“Giản Hành Chi.”

“Nói.”

“Người… Có phải người thích ta không?”

“Không thích.”

Giản Hành Chi lạnh lùng đáp, quay đầu bỏ đi.

Tần Uyển Uyển đơ người, nhưng nàng chưa kịp hiểu Giản Hành Chi nói gì, cửa chợt bị người ta đẩy “ầm” ra.

Tần Uyển Uyển bị Giản Hành Chi dọa nhảy dựng.

Nàng còn chưa lên tiếng, người nọ đã ôm nàng vào lòng, nhấc cách mặt đất nửa tấc, ấn gáy nàng, hôn mạnh lên.

Tần Uyển Uyển trợn tròn hai mắt.

Một lát sau, hô hấp nàng dồn dập, lông mi khẽ run, bất giác túm lấy vạt áo y.

Giản Hành Chi ấn nàng lên cửa gỗ chạm hoa văn.

Y căng thẳng đến độ không phát hiện Tần Uyển Uyển đã làm gì, chỉ vụng về nhớ lại động tác chủ động hôn y trong mộ thất của cô gái này.

Lòng y vừa chua xót vừa đắng chát, mang theo mấy phần oán giận, lại cảm thấy ấm ức.

Nhưng hôn một hồi, bỗng nhiên sinh ra chút ngọt ngào vô cớ.

Công thành chiếm đất xong, hai người đều th* d*c.

Tần Uyển Uyển cúi đầu không dám nhìn y, sắc mặt ửng hồng, căn bản đứng không vững.

Giản Hành Chi cảm giác cô gái nhỏ tựa vào n.g.ự.c mình, túm lấy vạt áo, y hơi khó chịu nhắm mắt lại.

“Phải, ta thích nàng.”

Y khàn giọng lên tiếng, kiềm chế cảm xúc của mình: “Được chưa?”

Tần Uyển Uyển không nói, nàng dựa vào y, tim đập cực nhanh, hơi choáng váng vì thiếu dưỡng khí, vẫn chưa ổn định hơi thở, đang điều chỉnh hô hấp.

Giản Hành Chi thấy nàng im lặng, sự lúng túng trong dự liệu dâng lên.

Y biết Tần Uyển Uyển không phải người biết thẳng thắn từ chối người khác, bèn lạnh mặt nói ra lời thoại đã chuẩn bị sẵn: “Nàng không cần cảm thấy xấu hổ, ta không phải kẻ cưỡng ép người khác.

Nàng không thích cũng chẳng sao, muốn tuyệt giao cũng được, ta sẽ không quấn lấy nàng, nàng ngủ đi.”

“Ấy? Giản…”

Lời của Tần Uyển Uyển còn chưa nói xong, Giản Hành Chi đã lập tức biến mất tại chỗ.

Tần Uyển Uyển sững sờ nhìn căn phòng trống không.

Thật lâu sau, nàng mới hoàn hồn, nhận ra Giản Hành Chi đã dùng pháp thuật Quang độn(*) chạy rồi!

(*) Một loại pháp thuật dùng để chạy trốn, một ngày đi nghìn dặm.

Nàng chống người lên mép bàn, tức tối ngồi xuống ghế vỗ n.g.ự.c cho thông khí.

Đồ đểu cáng!

Tần Uyển Uyển nhớ tới sự quẫn bách lúc nãy, tức đến phát khóc.

***

【 Vở kịch nhỏ 1 】

Giản Hành Chi: “Ta đã tỏ tình rồi, vì sao nàng không trả lời?”

Tần Uyển Uyển: “Đừng nói chuyện, ta phải hít thở, thiếu dưỡng khí.”

Giản Hành Chi: “Ta đã nói rồi, thể chất nàng không được.”

Tần Uyển Uyển: “…”

【 Vở kịch nhỏ 2 】

Tần Uyển Uyển: “Giản Hành Chi, có phải người thích ta không?”

Giản Hành Chi: “Không thích.”

Trong nháy mắt xoay người——

“Không đúng, ta thích, ta vô cùng thích, vì sao ta không nói?”

“Nàng hỏi ta lời này là có ý gì? Nàng biết sao? Nàng thông minh như vậy, chắc chắn nàng biết ta thích nàng, thế mà nàng còn hỏi, có phải nàng thích ta không?”

“Chắc chắn là nàng thích ta, nàng đang ám thị cho ta, ta vui quá.”

“Rõ ràng nàng biết rồi mà còn muốn ta nói ra, không biết ta sẽ mắc cỡ sao? Nàng thật xấu, nhưng ta rất thích! Ta rất muốn hôn nàng!”

“Ta và người khác không giống nhau! Ta là người độc nhất vô nhị của nàng! Đúng không?”

Một lát sau ——

Hôn nàng!!!

Sau đó ——

“Nàng kéo y phục ta, nàng không từ chối, quả nhiên nàng thích ta!”

Kế tiếp ——

“Vì sao không nói? Sao nàng im lặng thế?”

“Tiêu rồi, có phải ta hiểu sai ý rồi không?”

“Thôi rồi, chắc chắn nàng không thích ta, là tự ta đa tình nghĩ nhiều rồi.

Ta phải làm gì đây?”

“Bây giờ chắc chắn nàng rất ghét ta, nhưng nàng lương thiện như thế, nàng không biết nói thế nào.”

“Thôi, ta đi c.h.ế.t đây, tạm biệt Uyển Uyển.

Ta sẽ không xuất hiện trước mặt nàng nữa!!!”

Thế là ——

“Nàng không thích ta cũng không sao, muốn tuyệt giao cũng được, ta sẽ không quấn lấy nàng.

Nàng ngủ đi.”

“Thuật Quang độn! Ta đi đây!”

Mà Tần Uyển Uyển:

“Oa, có phải y thích ta không?”

Sinh Ra Để Làm Nữ Phụ

Chương 398: Phu Quân Ta Là Kẻ Thù Chết Tiệt