Sinh Ra Để Làm Nữ Phụ

Chương 399: Phu Quân Ta Là Kẻ Thù Chết Tiệt

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

“Muốn nghe y nói thích ta ghê.”

“Ôi, hôn tới choáng váng.”

“Đợi đã, người nói bậy bạ cái gì thế?”

“Giản…”

Người đúng là nhanh đến c.h.ế.t tiệt.

Giản Hành Chi chạy về phòng mình, nhảy một cái nhào thẳng lên giường, vùi đầu vào gối.

666 nhìn y vùi mình hồi lâu, thở dài khuyên: “Chủ nhân, ngài thở đi, đừng để ngộp chết.”

“Ta có thể nín thở một ngày, đừng nói chuyện.”

666: “…”

Lẽ nào nó lại sợ một thần tiên như y làm ngộp c.h.ế.t mình sao?!

666 cảm giác hệ thống truyền tải của mình bị nghẽn rồi.

Nó bình tĩnh một lát, tự nhủ với mình chủ nhân lần này không giống trước kia.

Chủ nhân trước đây của nó đều là cuồng ngạo xuất chúng, còn Long Ngạo Thiên này cần sự thương yêu và ủng hộ của nó.

Nhớ lại lúc nãy xảy ra chuyện gì, nó cố gắng dỗ dành Giản Hành Chi: “Ngài đừng thất vọng, người ta không trả lời, không chừng do đang nghĩ làm sao đáp lại ngài thì sao?”

“Cô đừng nói nữa.”

Giản Hành Chi vừa nghe đã cảm thấy khó chịu hơn: “Bây giờ chắc chắn nàng rất ghét ta.”

“Ơ… Ta thấy vẻ mặt của cô ấy không giống lắm…”

“Sao nàng không bóp bùa liền tâm g.i.ế.c ta đi?”

Giản Hành Chi truy hỏi.

666 cảm thấy nó và người này giao tiếp không nổi rồi, suy nghĩ mở miệng: “Hay là ngài đi hỏi cô ấy xem?”

“Không được.”

Giản Hành Chi kéo gối xuống, thò đầu ra, lật người: “Ta không muốn làm phiền nàng nữa.

Sau này, ta cũng không xuất hiện, tránh cho nàng xấu hổ.

Dù sao Ngọc Linh Lung chỉ còn lại hai mảnh, ta đưa nàng phi thăng xong, nàng trở về Tịch Sơn, sau này chúng ta không gặp lại nhau.”

“Lúc nãy cô ấy cũng đâu có nói gì…”

“Đừng nói nữa…” Giản Hành Chi cắt lời nó: “Tính tình nàng tốt, sợ nặng lời khiến ta buồn, ta không thể được nước lấn tới.

Ban nãy ta đã quá đáng, sau này không quấy rầy nàng nữa.”

Nói xong, Giản Hành Chi nhắm mắt lại: “Ngủ đi.”

Bảo là ngủ nhưng Giản Hành Chi vốn chẳng ngủ được, y trăn trở trằn trọc trên giường cả đêm, càng nghĩ càng khó chịu.

Nhưng y có thể làm sao đây?

Ban đầu, y mơ hồ cho rằng nàng hỏi có thích mình không là vì nàng cũng thích y, không hỏi một tiếng đã kích động hôn người ta, kết quả hiểu sai ý.

Sao Tần Uyển Uyển không g.i.ế.c y đi? Đã nói mạo phạm nàng thì g.i.ế.c y mà.

Nàng vẫn quá mềm lòng.

Giản Hành Chi không dễ chịu, Tần Uyển Uyển cũng một đêm khó ngủ.

Nàng không biết mình đang tức cái gì, bỗng nhiên cảm thấy xấu hổ.

Hôn người ta đến thở không ra hơi, chẳng cho nàng thở một cái đã chạy mất dạng, bảo nàng giải thích thế nào?

Sao lại có tên đàn ông khốn kiếp thế này …

Thời điểm chọc người ta tức đến tăng xông m.á.u muốn đánh c.h.ế.t y, cái miệng kia lại bô lô ba la, khiến người ta cảm thấy y rất tốt.

Hai người nằm cách một bức tường, ai nấy nằm trên giường nghĩ ngợi lung tung.

Giản Hành Chi buồn bã.

Tần Uyển Uyển tức giận.

Cũng may Tần Uyển Uyển ngủ được một chút, lăn lộn đến gần sáng thì mơ màng thiếp đi.

Đợi sáng thức giấc, Tần Uyển Uyển ổn định tâm trạng, bước tới nhà ăn ăn sáng, suy nghĩ làm sao mượn cơ hội này nói chuyện với Giản Hành Chi…

Nói gì đây?

Lòng Tần Uyển Uyển bỗng dưng rối rắm, tâm trạng nàng chưa từng phức tạp như thế.

Trước đây, nàng lười biếng nhưng tâm tư sáng trong, nhưng Giản Hành Chi lại giống như một tảng đá to ném xuống mặt hồ, thứ làm dậy lên không phải gợn sóng lăn tăn mà là sóng to gió lớn.

Lòng vui thì có vui, nhưng cứ cảm thấy làm kẻ thù, làm sư phụ, làm bạn lâu như thế, trở thành người yêu thì hơi …

Tần Uyển Uyển cũng không nói rõ được, nàng điều chỉnh tâm trạng đến nhà ăn, vào cửa đã thấy mọi người ngồi ở cạnh bàn, trừ Giản Hành Chi.

Tần Uyển Uyển ngây người, theo bản năng mở miệng: “Giản Hành Chi đâu?”

“Y đi tìm Liễu Phi Sương rồi.”

Thúy Lục lên tiếng, gọi Tần Uyển Uyển: “Mau tới ăn chút gì đi.”

Tần Uyển Uyển nghe thấy Giản Hành Chi đi tìm Liễu Phi Sương, quay đầu nhìn sang Tạ Cô Đường.

Tạ Cô Đường đáng tin hơn Thúy Lục, mở miệng giải thích: “Tiền bối bảo đêm qua trôi qua một đêm, không chừng Bạch Vi khôi phục chút ít, không yên tâm bên phía Liễu tiểu thư nên tới đó trước rồi.”

“Giản đạo quân đúng là người tốt.” Lạc Hành Chu nghe thấy lời Tạ Cô Đường, vui vẻ nói: “Còn chu đáo hơn chúng ta nữa!”

“Lời này không đúng lắm.” Mai Tuế Hàn lên tiếng, xoay cây quạt trong tay: “Bình thường không thấy hắn nghĩ nhiều như vậy, đều là Tần cô nương suy nghĩ giúp hắn.” Mai Tuế Hàn nhìn sang Tần Uyển Uyển: “ Đúng không Uyển Uyển cô nương?”

Tần Uyển Uyển mỉm cười không đáp, chỉ nói: “Ăn sáng thôi.”

Mọi người nhìn nhau, không biết tại sao không dám mở miệng, im lặng ăn xong bữa sáng một cách kỳ lạ.

Sau khi ăn xong, Tần Uyển Uyển đứng dậy định trở về phòng, Nam Phong vội chạy tới: “Chủ nhân, người không đi tìm Giản đạo quân sao?”

“Tìm y làm gì?”

Tần Uyển Uyển cười, quay đầu nói: “Ta về phòng tu luyện trước.”

“Ảo cảnh trong tay tiền bối có ích cho tu luyện hơn…” Tạ Cô Đường nhanh chóng đứng lên, nói theo Nam Phong: “Uyển Uyển, hay là muội đi tìm tiền bối đi?”

Sinh Ra Để Làm Nữ Phụ

Chương 399: Phu Quân Ta Là Kẻ Thù Chết Tiệt