Sinh Ra Để Làm Nữ Phụ

Chương 400: Phu Quân Ta Là Kẻ Thù Chết Tiệt

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Tần Uyển Uyển do dự chốc lát, sau đó gật đầu: “Ừm.”

Tạ Cô Đường và Nam Phong theo bản năng thở phào.

Thúy Lục xoay quạt tròn trên tay, cười nói: “Vậy chi bằng mọi người đi chung, Lạc Hành Chu và Liễu Phi Sương ở chung một chỗ, nhiều người cũng tiện bảo vệ.”

Mọi người quyết định xong, cả nhóm đi về phía sân viện Liễu Phi Sương.

Sân viện Liễu Phi Sương đang náo nhiệt.

Liễu Phi Sương ngồi trong phòng, bị người khác ép thêu giầy vớ cho Lạc Hành Chu.

Tiểu muội Nha Nha năm tuổi đang chơi trong sân, được một đám thị nữ chơi bắt bướm cùng.

Giản Hành Chi ngậm cỏ trong miệng, nghiêng người ngồi tựa trên cây liễu, ngẩng đầu nhìn trời.

“Tiểu ca ca, tiểu ca ca!” Nha Nha đứng dưới tán cây gọi Giản Hành Chi: “Huynh bắt bươm bướm cho muội đi.”

“Không bắt.” Giản Hành Chi dứt khoát từ chối, sáng nay y tới đây đã bị cô gái nhỏ này làm phiền.

Cô gái nhỏ hoạt bát hiếu động, lúc thì hái hoa, lúc thì bắt bướm, Liễu Phi Sương phải thêu hoa nên không chơi với cô bé được, con bé bèn dẫn một đám thị nữ đuổi theo y quậy.

“Bươm bướm đẹp lắm.” Nha Nha cố chấp: “Tiểu ca ca bắt cho muội đi, muội cho huynh kẹo.”

“Bươm bướm là côn trùng, ta bắt sâu lông cho nhóc.”

“Bươm bướm không phải côn trùng, bươm bướm là bươm bướm!” Nha Nha đỏ mắt, sắp sửa phát khóc.

Giản Hành Chi nhìn Nha Nha, gọi Liễu Phi Sương: “Liễu Phi Sương, muội muội cô sắp khóc rồi này.”

“Khóc!” Giọng Liễu Phi Sương vang lên: “Phiền quá đi.”

Nha Nha nghe nói thế, khóc lớn tại chỗ.

Giản Hành Chi rùng mình, móc lỗ tai, vội vã đồng ý: “Rồi, rồi, rồi, ta bắt cho.”

Nói xong, Giản Hành Chi nhảy lên trời, giơ tay dùng linh lực bọc lấy một con bướm.

Thị nữ bên dưới vỗ tay reo: “Tiên quân ngầu quá!”

“Tiên quân lợi hại quá!”

Tần Uyển Uyển đúng lúc bước vào, nhìn thấy Giản Hành Chi bắt bướm, nghe cô gái nhỏ bên cạnh hoan hô.

Nàng sững lại, dừng ở đầu hành lang.

Giản Hành Chi đang ở giữa không trung nghe thấy tiếng người, vừa quay đầu đã thấy Tần Uyển Uyển dẫn theo người đứng ở cửa.

Y hết hồn lảo đảo một cái, may mà cơ thể nhanh hơn đầu óc, vội vàng lấy lại thăng bằng, đáp vững vàng xuống đất, sau đó giả vờ bình tĩnh quay đầu, đưa bướm cho thị nữ bên cạnh, lạnh nhạt nói: “Này.”

Đưa bướm xong, y nhìn Tạ Cô Đường: “Các người tới đúng lúc, ta quay về ngủ đây.”

Nói xong, y xoay người rời đi.

Tần Uyển Uyển lẳng lặng nhìn con bướm vỗ cánh kia.

Mọi người đều nhận ra ánh mắt nàng, không dám lên tiếng.

Hồi lâu sau, Tần Uyển Uyển dời mắt, bình tĩnh đi về phía hành lang đằng sau phòng, hờ hững nói: “Ta tĩnh tọa, mọi người nghỉ ngơi đi.”

“Cô ấy …” Lạc Hành Chu nuốt nước bọt, nhìn phương hướng Tần Uyển Uyển biến mất, lại nhìn Tạ Cô Đường: “Có phải cô ấy tức giận không?”

“Phải.” Tạ Cô Đường gật đầu.

“Bọn họ làm sao thế?” Thúy Lục nhíu mày.

“Hay là cãi nhau rồi?”

Nam Phong nghi hoặc.

Mọi người xôn xao một hồi cũng không tìm ra được nguyên do, chỉ đành nhìn hai người trốn tới trốn lui.

Tần Uyển Uyển ở chỗ Liễu Phi Sương, Giản Hành Chi lại về sân viện.

Tần Uyển Uyển về sân viện, Giản Hành Chi lại tới chỗ Liễu Phi Sương.

Liên tiếp vài ngày, đừng bảo nói chuyện với Giản Hành Chi, ngay cả bóng người mà Tần Uyển Uyển cũng chẳng thấy.

Sắp tới ngày cưới, Bạch Vi chẳng có chút động tĩnh, Liễu Nguyệt Hoa bắt đầu lo lắng trong lòng, gọi tất cả mọi người tới: “Bạch Vi vẫn luôn không xuất hiện, e là muốn tìm cơ hội hôm tân hôn, khiến Liễu thị mất mặt trước thiên hạ.” Liễu Nguyệt Hoa lên tiếng, nhìn về phía nhóm người: “Không biết các vị có cách gì khiến Bạch Vi xuất hiện trước, tránh gây sự hôm thành hôn không?”

Mọi người không nói.

Tần Uyển Uyển nghe câu hỏi của Liễu Nguyệt Hoa, suy nghĩ rồi mở miệng: “Bạch Vi không xuất hiện, hoặc là muốn chọn ngày tân hôn ra tay, hoặc là vì gần đây chúng ta canh chừng nghiêm ngặt, cô ta dự định chọn một thời điểm thích hợp.”

“Thời điểm thích hợp nào?”

Tạ Cô Đường nhìn sang Tần Uyển Uyển.

Tần Uyển Uyển cười nói: “Lúc động phòng hoa chúc, chúng ta cũng chẳng thể canh giữ bên người tân lang tân nương.”

“Ta cũng nghĩ thế.” Liễu Nguyệt Hoa thở dài: “Một ngày chưa diệt Bạch Vi, ngày đó ta khó yên lòng.

Chúng ta cũng chẳng thể biến động phòng hoa chúc thành một cuộc chiến.”

Mọi người trầm mặc.

Nghe thấy lời Liễu Nguyệt Hoa, tất cả mọi người đều nghĩ đến một biện pháp, nhưng không ai dám lên tiếng.

Tần Uyển Uyển hiểu ám chỉ của Liễu Nguyệt Hoa, dứt khoát nói: “Vậy chi bằng chủ động đặt bẫy, dời ngày cưới lên ngày mai.

Chúng ta tiến hành hôn sự trước, dụ Bạch Vi ra.”

“Hay lắm.”

Liễu Nguyệt Hoa gật đầu, nhưng suy nghĩ một hồi, bà do dự nói: “Có điều tu vi Phi Sương không cao, nếu thật sự để nó…”

“Ta có thể biến thành dáng vẻ Phi Sương, làm cô dâu.”

Tần Uyển Uyển không để Liễu Nguyệt Hoa nói ra, dù sao Liễu Nguyệt Hoa đã hứa đưa Ngọc Linh Lung cho bọn họ, nhận tiền người ta thì phải làm việc.

Sinh Ra Để Làm Nữ Phụ

Chương 400: Phu Quân Ta Là Kẻ Thù Chết Tiệt