Sinh Ra Để Làm Nữ Phụ

Chương 405: Phu Quân Ta Là Kẻ Thù Chết Tiệt

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Sau khi người kia đỡ nàng, dường như không yên tâm nên dứt khoát buông lụa đỏ, muốn kéo nàng đi về trước.

Tần Uyển Uyển bực bội, hất mạnh tay y ra.

Y không buông, Tần Uyển Uyển lại ngưng pháp quyết ở đầu ngón tay, lòng bàn tay Giản Hành Chi mở pháp trận, hai người sóng vai tựa vào nhau, đánh qua đánh lại trong phạm vi chật hẹp, so chiêu thẳng đến đại sảnh.

Tần Uyển Uyển nghe thấy có người hô lên: “Tân lang, tân nương đến ——”

Rốt cuộc Tần Uyển Uyển mới cảm giác Giản Hành Chi buông nàng ra.

Nàng đứng yên tại chỗ bất động.

Vì nghi lễ, khăn hỉ Tu chân giới đều chứa các pháp thuật ngăn cản nhìn trộm.

Tần Uyển Uyển không nhìn thấy bên ngoài, người bên ngoài cũng không nhìn thấy dáng vẻ của nàng.

Nghe quan chủ lễ xướng niệm một hồi, rốt cuộc cũng đến đoạn bái thiên địa.

“Nhất bái thiên địa ——”

Giản Hành Chi nghe quan chủ lễ hô, lòng chợt căng thẳng, kéo Tần Uyển Uyển xoay người, cùng nhau lạy bên ngoài phòng một lạy.

“Nhị bái cao đường ——”

Giản Hành Chi và Tần Uyển Uyển xoay người, lạy Liễu Nguyệt Hoa ngồi bên trên một lạy.

“Phu thê giao bái ——”

Hai người mặt đối mặt, tim Giản Hành Chi đập hơi nhanh.

Tần Uyển Uyển đứng yên bất động, Giản Hành Chi cũng không dám nhúc nhích, hai người giằng co một lúc, người tham dự xôn xao cả lên.

Giản Hành Chi thấy tình cảnh ngượng ngập, nuốt nước bọt, nhỏ giọng nói: “Nàng… nàng không lạy thì ta ấn đầu đấy.”

Tần Uyển Uyển: “…”

Nàng hít sâu một hơi: “Người lạy trước!”

Tại sao nàng phải lạy trước chứ!

Giản Hành Chi nghe thấy lời này, vội vàng khom lưng.

Tần Uyển Uyển cảm giác động tác của người bên cạnh, rốt cuộc cũng khom lưng.

Hai người kề quá gần, lúc cúi đầu, mũ phượng và kim quan chạm vào nhau.

Kim quan móc lấy khăn hỉ của Tần Uyển Uyển.

Giản Hành Chi thấy Tần Uyển Uyển định vùng vẫy đứng thẳng dậy, y vội giữ lấy đầu nàng: “Khăn sắp rơi rồi!”

“Rơi thì rơi.”

Tần Uyển Uyển khom lưng, cảm giác hai người họ giống như hai con trâu, châu sừng vào nhau, xấu hổ đến đỏ mặt: “Thẳng người dậy rồi nói!”

“Không được.” Giản Hành Chi kiên trì, gọi Tạ Cô Đường bên cạnh: “Tạ… Tạ sư huynh!”

Tạ Cô Đường nghe gọi thì hiểu ngay, vội bước lên, xem tình huống hai người giằng co, giơ tay gỡ chỗ kim quan móc vào.

Ngày tân hôn, mọi sự phải viên mãn.

Tạ Cô Đường không tiện kéo đứt sợi tơ, đành sử dụng linh lực bảo vệ nó, tỉ mỉ rút sợi tơ ra.

Giản Hành Chi và Tần Uyển Uyển châu đầu vào nhau.

Nàng cảm giác người bên cạnh bàn tán xôn xao, mặc dù từ khi quen biết y đến nay đã mất mặt rất nhiều lần, nhưng nàng vẫn cần thể diện.

Lòng Tần Uyển Uyển tức giận không chỗ xả, chỉ đành mắng thầm: “Giản Hành Chi, đến khi nào người có thể đáng tin một chút chứ?!”

“Lần sau...” Giản Hành Chi hẹn nàng: “Lần sau ta nhất định sẽ không mắc vào nàng.”

“Không có lần sau! Không thể nào có lần sau!”

“Không được, hôn nhân đại sự vẫn phải báo cho phụ mẫu.

Ta sẽ đến Tịch Sơn đề thân …”

“Cút! Cút! Cút!”

“Xong rồi.”

Trong lúc hai người ầm ĩ, cuối cùng Tạ Cô Đường tháo sợi tơ nguyên vẹn lành lặn khỏi kim quan của Giản Hành Chi.

Giản Hành Chi thở phào, hai người vội vàng đứng thẳng người dậy, vỗ vai Tạ Cô Đường, chân thành cảm ơn: “Đa tạ huynh đệ.”

“Đưa vào động phòng ——”

Sau khi quan chủ lễ hô xong, thị nữ đỡ Tần Uyển Uyển đi về phía động phòng.

Giản Hành Chi dựa theo quy trình, đi đến chỗ đãi tiệc mời rượu giống như một chú rể bình thường.

Huyên náo một phen, đợi đêm xuống, Giản Hành Chi được nhóm Tạ Cô Đường đưa đến động phòng.

Lúc này, Tần Uyển Uyển đã đợi trong phòng rất lâu.

Dù sao cũng chẳng phải thành hôn thật, mọi người đưa đến xong đã lui ra ngoài.

Cửa vừa đóng, gian phòng chỉ còn lại Giản Hành Chi và Tần Uyển Uyển.

Giản Hành Chi đứng cạnh cửa, do dự một lúc mới bước tới mép giường, ngồi xuống cạnh Tần Uyển Uyển.

Tần Uyển Uyển đội khăn voan, không nói một lời.

“Chuyện đó…”

Giản Hành Chi nghẹn hồi lâu, rốt cuộc lên tiếng: “Tối qua, ta với Thúy Lục và Liễu Nguyệt Hoa đã thiết lập trùng trùng cơ quan pháp trận, nàng đừng sợ.”

“Đừng nói nữa.” Tần Uyển Uyển thấp giọng: “Chẳng biết cô ta đang ở nơi nào.”

“Ta đã xem qua rồi.” Giản Hành Chi nhìn xung quanh: “Còn chưa tới.”

Vừa dứt lời, Tần Uyển Uyển giơ tay lên vén khăn voan.

Giản Hành Chi tóm lấy tay nàng, vừa căng thẳng vừa sửng sốt: “Nàng làm gì vậy?!”

“Cô ta không ở đây…” Tần Uyển Uyển giải thích: “Chúng ta giả vờ giả vịt nữa làm gì?”

“Vậy… vậy lỡ như có thì sao?”

Giản Hành Chi thấy nàng vén khăn dứt khoát như thế, bỗng nhiên hơi tức giận: “Ở hay không ở đều nên để ta vén.

“Vậy người mau vén đi.” Tần Uyển Uyển khó chịu lên tiếng: “Ta đội cái này không thoải mái.”

Giản Hành Chi bị chặn họng như thế, tâm trạng kiều diễm gì cũng bay biến, giơ tay lên vén khăn voan.

Tần Uyển Uyển nhích sang một bên, cách y một khoảng.

“Nàng…” Giản Hành Chi nhìn nàng, nghẹn một hồi, giọng điệu dịu xuống: “Không phải tối qua ta xin lỗi rồi sao?”

Sinh Ra Để Làm Nữ Phụ

Chương 405: Phu Quân Ta Là Kẻ Thù Chết Tiệt