Lúc Giản Hành Chi bắt bướm, Tần Uyển Uyển đang úp lên bàn rối rắm.
Còn chưa nghĩ ra nên làm hòa hay tiếp tục cãi nhau với Giản Hành Chi, chợt nàng nghe thấy Lạc Hành Chu hoảng hốt chạy vào: “Tần cô nương, không hay rồi, cô đi ngăn Giản đạo quân đi!”
“Sao thế?”
Tần Uyển Uyển nhìn dáng vẻ Lạc Hành Chu, lập tức ngẩng đầu: “Y làm gì?”
“Ngài ấy bày trận bắt bươm bướm trong sân, bắt nhiều lắm, nói là muốn tặng cho Phi Sương!”
Tần Uyển Uyển ngây người, Lạc Hành Chu cuống quít: “Phi Sương ghét bướm lắm!”
“Để ta đi xem!”
Tần Uyển Uyển nghe vậy, vội vã chạy ra cửa.
Có điều vừa bước ra, nàng đã nhìn thấy bươm bướm bay thẳng một mạch đến viện nàng ở giống như được thứ gì dẫn dắt, mỗi con bướm đều được linh lực bao bọc để tránh bột phấn phát tán.
Mọi người sửng sốt, bỗng thấy thược dược trồng trong đình chậm rãi nở từng đóa hoa thật to.
Tần Uyển Uyển nhìn bụi hoa và bươm bướm, mất hồi lâu mới lẩm bẩm: “Y thông minh lên rồi …”
***
【 Vở kịch nhỏ 】
Hỏi: “Nhìn thấy hoa và bươm bướm có cảm giác gì?”
Tần Uyển Uyển: “Đáng sợ! Đáng sợ quá!!! Giản Hành Chi thành người rồi!!!”
Liễu thị không dám trồng thực vật họ hoa hồng, mặc dù bọn họ không biết rốt cuộc họ hoa hồng là cái gì, nhưng từ kinh nghiệm nhiều năm, bọn họ sàng lọc ra thực vật đủ an toàn đặt trong đình viện, trong đó bao gồm thược dược thuộc họ thược dược và các loại mẫu đơn.
Toàn bộ mẫu đơn và thược dược mà Liễu thị trồng dều nở hoa trong một đêm, đình viện của Tần Uyển Uyển bướm bay hoa nở rợp trời.
Mọi người vừa bàn tán vừa bận rộn chuẩn bị buổi lễ thành hôn hôm sau.
Giản Hành Chi qua giúp đỡ nên vẫn luôn không tới.
Mà sau khi nhìn thấy hoa nở, Tần Uyển Uyển thất thần chốc lát rồi ổn định tâm trạng đi đến phòng Liễu Phi Sương, chuẩn bị buổi chiều đổi kiệu hoa với nàng ấy.
Liễu Phi Sương đã nghe nói chuyện xảy ra trong sân viện Tần Uyển Uyển.
Nàng vừa đến, Liễu Phi Sương đã sáp tới, tràn đầy hâm mộ hỏi: “Nghe bảo vì thúc hoa nở cả sân viện mà Giản đạo quân bắt rất nhiều bươm bướm, cô có cảm giác gì?”
“Thì…” Tần Uyển Uyển nuốt nước bọt, nói thật: “Rất sợ hãi…”
Liễu Phi Sương nghe nàng đáp, nghi hoặc hỏi: “Cô sợ cái gì?”
“Cứ cảm thấy y làm loại chuyện này sẽ tạo phiền phức.”
Lời vừa nói ra, Thúy Lục bên cạnh chìm vào suy tư.
Nhớ đến quãng đường đã qua, không nhịn được giơ tay lên vỗ vai Tần Uyển Uyển: “Muội nói rất có lý.”
Ba cô gái vừa thì thầm vừa để thị nữ giúp Tần Uyển Uyển tắm gội tẩy rửa, mặc áo cưới, trang điểm cô dâu, cuối cùng chải búi tóc đơn giản, mang mũ phượng có trân châu rủ xuống che mặt.
Vật dụng các bước thành hôn đều đã chuẩn bị sẵn sàng từ trước, làm trước một ngày cũng không tạo thêm rườm rà.
Bộ đồ cưới Tần Uyển Uyển mặc là dành riêng cho Liễu Phi Sương, thân hình hai người tương đương, hơi thay đổi một chút là vô cùng vừa vặn.
Đợi trang điểm kỹ lưỡng xong, Liễu Phi Sương và Thúy Lục ngắm nhìn mà tấm tắc không ngớt.
Thúy Lục càng nhìn càng đau lòng, không nhịn được than thở: “Muội nói xem kiếp trước Giản Hành Chi tích bao nhiêu đức nhỉ?”
“Liên quan gì y?”
Tần Uyển Uyển lạnh nhạt lên tiếng.
Nàng tự phủ khăn voan, ngồi trên ghế không nói.
Thúy Lục và Liễu Phi Sương nhìn nhau.
Thúy Lục hắng giọng định nói gì, chợt nghe giọng Nam Phong vang lên ở cửa: “Đại nhân Thúy Lục, đổi mục tiêu rồi!”
Thúy Lục nghe vậy, khẽ ho: “Vậy chúng ta đi nhé?”
“Đi thôi.”
Tần Uyển Uyển đáp.
Thúy Lục dẫn theo Liễu Phi Sương dịch dung thành nha hoàn đi ra, nhanh chóng đưa nàng đến mật thất mà Liễu Nguyệt Hoa đã chuẩn bị sẵn.
Tần Uyển Uyển ngồi một mình trong phòng một lát, bỗng nghe thấy bên ngoài huyên náo, bánh pháo chiêng trống dậy trời.
Qua một lúc sau, thị nữ bước vào, kính cẩn dìu nàng: “Tiểu thư, tân lang đến đón rồi.”
Tần Uyển Uyển không lên tiếng, thị nữ dìu nàng ra ngoài.
Đi tới cửa, nàng cảm giác có người đặt một đầu lụa đỏ vào tay nàng, đầu còn lại nằm trong tay người khác.
Người nó cầm lụa đỏ dẫn nàng bước về trước, Tần Uyển Uyển không nhịn được thấp giọng hỏi: “Lạc đạo quân?”
Người kia không đáp, Tần Uyển Uyển không khỏi xoắn xuýt trong lòng, suy nghĩ xem người này rốt cuộc là Lạc Hành Chu hay là Giản Hành Chi.
Hai người cùng bước qua chậu than, tiếng người xung quanh huyên náo, hầu như đều là tiếng reo hò.
Những người này đều là người Liễu Nguyệt Hoa mời đến lấp đủ chỗ cho người Liễu thị, đa phần khách khứa thật sự đều chưa đến Hoa Thành.
Bọn họ muốn giải quyết Bạch Vi trước khi khách đến, tránh mối ân oán này của Liễu gia bị thiên hạ biết hết.
Nhưng vì sao Liễu Nguyệt Hoa lại sợ mọi người biết chuyện này?
Tần Uyển Uyển suy nghĩ trong lòng, hơi mất tập trung, chân đá vào bậc cửa, người bên cạnh giơ một tay lên đỡ nàng.
Mùi hương quen thuộc tràn vào chóp mũi, Tần Uyển Uyển lập tức biết người bên cạnh là ai.