Sinh Ra Để Làm Nữ Phụ

Chương 403: Phu Quân Ta Là Kẻ Thù Chết Tiệt

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Tần Uyển Uyển mặc kệ y.

Giản Hành Chi đi sau lưng gạt nhánh cây trên đầu giúp nàng, tiếp tục đuổi theo: “Ta thích nàng, nàng không thích ta thì thôi, ít nhất chúng ta vẫn hợp tác làm nhiệm vụ.

Ta còn phải giúp nàng phi thăng, nàng định giận dỗi với ta như thế cả đời sao?”

“Buổi tối đó là ta kích động, ta tưởng nàng hỏi ta có thích nàng không là vì nàng cũng thích ta.

Ta hiểu sai, ta xin lỗi nàng được không?”

“Ta không có công lao cũng có cực khổ, nàng… nàng không thể nể tình bình thường ta đối tốt với nàng…”

“Người đối tốt với ta khi nào?!”

Tần Uyển Uyển vừa nghe thấy lời này, tức khắc quay đầu lại mắng.

Giản Hành Chi ngây người.

Tần Uyển Uyển vừa tức vừa tủi thân: “Người tặng người ta bươm bướm, còn hoa người ta tặng ta lại là tự ta hái đấy!”

Câu này mắng đến Giản Hành Chi ngớ người, y hoàn hồn chốc lát rồi mới ấp úng: “Đó… đó là đứa bé mà…”

“Ta không nói chuyện này với người.”

Tần Uyển Uyển cảm thấy mình thất thố, không muốn nói chuyện với y.

Đột nhiên ngay lúc nàng xoay người, Giản Hành Chi như bừng tỉnh: “Nàng không thích ta, nàng để ý ta tặng người ta bươm bướm với hoa làm gì?”

Tần Uyển Uyển mím môi không đáp, xách váy bước vào sân viện.

Giản Hành Chi thấy mắt nàng hơi ửng đỏ, nháy mắt nhận ra điều gì: “Có phải nàng thích ta không?”

“Cút!”

Tần Uyển Uyển quát y.

Giản Hành Chi nghe tiếng mắng, nhìn đôi mắt ngập hơi nước của Tần Uyển Uyển, càng nghĩ càng thấy có lý.

Y không dám chạm vào nàng, chạy theo bên cạnh, lúc thì chồm người qua bên trái, lúc thì chồm người qua bên phải: “Tần Uyển Uyển, nàng thích ta đúng không?”

“Nàng nói đi, có phải nàng ghen không, cho nên mấy ngày nay đều không vui?”

“Nàng thích ta, ta hôn nàng xong rồi chạy, cho nên nàng tức giận sao?”

“Ta không thích!”

Tần Uyển Uyển bị Giản Hành Chi đuổi theo đến phiền, chạy thẳng vào phòng, giơ tay lên định đóng cửa.

Giản Hành Chi chen nửa người vào, không cho nàng đóng, truy hỏi: “Nàng không thích ta, vậy vì sao nàng tức giận ta tặng bươm bướm cho Nha Nha?”

“Người cút!”

“Nàng thích ta, sao ngày đó hôn xong lại không nói?”

“Người ra ngoài!” Vừa nhắc tới chuyện này, mặt Tần Uyển Uyển lập tức đỏ bừng, vừa thẹn vừa giận, ra sức xô đẩy y: “Người cút ra ngoài cho ta!”

“Nàng cho ta câu trả lời chắc chắn đi.” Giản Hành Chi chen tại cửa không đi, sáng mắt nhìn Tần Uyển Uyển: “Có phải nàng thích ta không?”

“Đừng đứng lì ở chỗ ta!” Tần Uyển Uyển thấy y được voi đòi tiên, hung dữ đá một cước: “Đi canh Liễu Phi Sương đi! Đi bắt bướm bướm cho người ta đi!”

Một cước này quá mạnh, Giản Hành Chi bị đá văng ra ngoài.

Y khom lưng xoa chỗ bị Tần Uyển Uyển đá, hắng giọng, nói với về phía cửa phòng: “Nàng không nói, ta xem như nàng thích ta đấy!”

“Không thích! Đi nhanh đi!”

“Nàng đừng tức giận, nàng nguôi giận trước đã.” Lần này Giản Hành Chi khôn ra, y đứng dậy, tựa cửa nói chuyện với Tần Uyển Uyển: “Hôm đó, ta tưởng mình hiểu lầm ý nàng, cho rằng nàng không thích ta nên mới chạy đi.

Ta sợ nàng không thích ta, ta quấn lấy nàng thì nàng lại thấy phiền, cho nên mới trốn nàng.

Ta bắt bướm cho Nha Nha, nhưng Nha Nha mới có năm tuổi, nàng đừng nghĩ nhiều.

Mặc dù ta không biết vì sao nàng tức giận, nhưng nàng đừng giận nữa, ta mua hạt dẻ cho nàng được không?”

Tần Uyển Uyển nghe Giản Hành Chi nói ngọt, dán lên bàn không nói, lòng lại dễ chịu hơn nhiều.

Giản Hành Chi thấy Tần Uyển Uyển thật lâu không lên tiếng, nhớ tới chính sự nên không dây dưa nhiều, mỉm cười nói với Tần Uyển Uyển: “Nàng nguôi giận trước đã.

Ta nghe lời nàng, đi bắt bươm bướm cho Liễu Phi Sương.”

Vừa nghe thấy lời này, Tần Uyển Uyển tức tối quát lớn: “Cút!”

Tần Uyển Uyển mắng y, y không để bụng, tươi cười xoay đầu đi tìm Lạc Hành Chu.

Lạc Hành Chu đang tán gẫu với Tạ Cô Đường trở về, chợt đụng mặt Giản Hành Chi.

Lạc Hành Chu còn chưa kịp chào hỏi đã thấy kiếm của Giản Hành Chi vung tới, “phập” một tiếng c.h.é.m lên cây, kề ngay cổ y.

Kiếm quá nhanh, nếu không phải Giản Hành Chi chủ động dừng tay, y sợ lúc này đầu đã dời chỗ.

Lạc Hành Chu nuốt nước bọt: “Giản… Giản đạo quân…”

“Nói với cậu một chuyện.” Giản Hành Chi tới gần, giọng điệu mang theo chút uy h**p: “Ngày mai ta giúp cậu, hiểu chưa?”

“Hiểu.” Lạc Hành Chu vừa nghe là biết nói tới cái gì, gật đầu như giã tỏi: “Ta hiểu rồi, ngày mai ta sẽ biến mất sạch sẽ, ngài yên tâm.”

“Đa tạ.”

Giản Hành Chi thu kiếm, vui vẻ xoay người.

“Giản đạo quân đi đâu đấy?”

Lạc Hành Chu nhìn phương hướng Giản Hành Chi rời đi thì hơi mù mờ.

Giản Hành Chi vẫy tay: “Đi bảo vệ Liễu Phi Sương, bắt bươm bướm cho cô ta!”

Lạc Hành Chu: “Hả?”

Giản Hành Chi mặc kệ sự kinh ngạc của Lạc Hành Chu, cầm kiếm đi tới vườn hoa, cảm giác ánh trăng dịu dàng, cành liễu yểu điệu.

Cánh bướm dập dờn dưới trăng, y giơ tay dệt linh lực thành lưới.

Sinh Ra Để Làm Nữ Phụ

Chương 403: Phu Quân Ta Là Kẻ Thù Chết Tiệt