Sinh Ra Để Làm Nữ Phụ

Chương 402: Phu Quân Ta Là Kẻ Thù Chết Tiệt

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

“Mai công tử không ngại nói thử xem?”

“Ta thích nàng.”

Lời này nói một cách điềm tĩnh thản nhiên, do đó lộ ra một chút l* m*ng.

Tần Uyển Uyển không lên tiếng.

Xung quanh chỉ có tiếng ve hát ếch kêu, Giản Hành Chi nằm giữa khoảng không yên tĩnh, ngẩng đầu nhìn trời sao.

Lòng y chua chát, muốn ra ngoài ngăn cản nhưng lấy tư cách gì?

“Thích bao nhiêu?” Thật lâu sau, Tần Uyển Uyển rốt cuộc lên tiếng, hỏi ngược lại một câu.

Giản Hành Chi không dám nhìn hai người họ.

Y muốn đi, không muốn nghe, nhưng lại sợ Mai Tuế Hàn tâm bất chính.

Y chỉ đành tựa cây, giả vờ không tồn tại.

Mai Tuế Hàn nghe thấy câu hỏi của Tần Uyển Uyển, thấp giọng bật cười: “Nếu ta nói bằng với Giản Hành Chi, cô nương có tin hay không?”

Bằng với y?

Giản Hành Chi ngầm phỉ nhổ.

Hắn cũng xứng?

Nhưng Tần Uyển Uyển không phản bác, ngược lại nghiêm túc đáp: “Ta có thể tin.”

Đầu Tần Uyển Uyển bị lừa đá rồi.

Đây là ý nghĩ đầu tiên của Giản Hành Chi.

Nhưng không đợi y nghĩ xong, chợt nghe thấy tiếng gió sắc bén bên cạnh.

Giản Hành Chi đứng bật dậy, nhìn thấy Tần Uyển Uyển ra tay trước, chuôi kiếm Uyên Ngưng đánh thẳng về phía Mai Tuế Hàn!

Giản Hành Chi không hiểu ý Tần Uyển Uyển, không dám làm bừa, siết chặt chuôi kiếm nhìn chiến cuộc.

Động tác Mai Tuế Hàn cực nhanh, ngay giây phút Tần Uyển Uyển tấn công, ngón tay ngưng quyết “xoẹt” một tiếng, ngăn cản Uyên Ngưng trước mặt: “Tần cô nương có ý gì?”

“Ngài muốn ta tin…” Tần Uyển Uyển mỉm cười nhìn Uyên Ngưng: “Vậy ngài rút kiếm Uyên Ngưng một lần xem.”

“Tần cô nương nói đùa rồi.” Mai Tuế Hàn và Tần Uyển Uyển giằng co, vẻ mặt lại vô cùng dìu dàng: “Uyên Ngưng là bội kiếm của nàng, kiếm của kiếm tu tương đương tính mạng, sao ta có thể chạm vào?”

“Ngài không dám?”

Tần Uyển Uyển nói thẳng.

Mai Tuế Hàn cười nói: “Có gì không dám?”

Nói xong, pháp quyết của Mai Tuế Hàn rút lui, giơ tay lên định chạm vào Uyên Ngưng.

Đúng lúc đó, một thanh kiếm c.h.é.m xuống, Mai Tuế Hàn lập tức rút tay lại, quay đầu thấy Giản Hành Chi đang đứng bên cạnh hai người.

Y nhìn Mai Tuế Hàn, lạnh giọng nói: “Ta có chuyện muốn nói với nàng, cảm phiền.”

“Ta và người không có chuyện để nói.”

Tần Uyển Uyển thấy Giản Hành Chi, lập tức đứng lên, xoay người bỏ đi.

Sắc mặt Giản Hành Chi hơi khó coi, nhưng y vẫn thu kiếm đuổi theo.

Hai người bước nhanh trong vườn hoa, Giản Hành Chi không lên tiếng, buồn bực đi theo sau Tần Uyển Uyển.

Tần Uyển Uyển đột nhiên dừng chân, quay đầu nhìn y: “Người đi theo ta làm gì?”

“Kiếm của kiếm tu…” Giản Hành Chi gắng gượng, gian nan lên tiếng: “Không thể người khác tùy tiện chạm vào.”

Thần hồn kiếm tu và kiếm nối liền, giao kiếm cho người khác, nếu là kẻ rắp tâm, vậy chẳng khác nào giao mạng cho kẻ đó.

“Ngươi quản ta?” Đương nhiên Tần Uyển Uyển biết chuyện này, nhưng nhớ tới hành động gần đây của y, Tần Uyển Uyển giận sôi máu, nhìn chằm chằm y nói: “Người lấy thân phận gì quản ta?”

Giản Hành Chi không nói nên lời, đột nhiên y hơi hối hận.

Nếu biết nói ra sẽ có kết quả này, y đã không nói, ít nhất vẫn là bạn bè.

Y cố gắng điều chỉnh cảm xúc để mình lý trí một chút, điềm tĩnh lên tiếng: “Ta không có tư cách gì quản nàng, chỉ muốn khuyên nàng.

Thân phận Mai Tuế Hàn không rõ ràng, trước khi chưa xác định y là địch hay bạn, không thể để người khác tùy tiện chạm vào kiếm.”

“Ta tự có dự định của mình.” Tần Uyển Uyển không để ý tới y, chỉ hỏi: “Người tìm ta để nói những chuyện này.”

Giản Hành Chi không trả lời, dường như đang điều chỉnh cảm xúc.

Qua hồi lâu, y mới mở miệng lần nữa: “Chủ yếu ta muốn hỏi nàng một câu, ngày mai có thể để ta thay thế Lạc Hành Chu không? Tu vi của ta cao hơn y, đối phó Bạch Vi cũng nắm chắc hơn.

Chỉ để nàng và y ở một mình, ta … ta không yên tâm.”

“Vậy vì sao lúc nãy người không nói?”

“Ta…” Giản Hành Chi cảm thấy nàng biết rõ rồi còn hỏi, nhưng y vẫn đáp: “Ta lo lắng nếu lúc nãy ta trực tiếp đồng ý, mọi người đều sẽ ép nàng, ta sợ nàng không muốn.”

Tần Uyển Uyển không nói, hiếm khi Giản Hành Chi dịu dàng như thế.

“Tính tình nàng tốt, ta biết nếu mọi người đều ép nàng, nàng để ý đại cục thì sẽ để ta làm.

Nhưng ta biết đêm đó ta đường đột, sợ là lòng nàng không vui, cho nên ta muốn hỏi ý của nàng.”

“Nếu ý của ta là Lạc Hành Chu thì sao?” Tần Uyển Uyển hỏi tiếp.

Giản Hành Chi đờ người, thật ra y không nghĩ Tần Uyển Uyển ghét y đến vậy.

Y đứng yên hồi lâu rồi đáp: “Vậy ta sẽ chuẩn bị thật nhiều cho nàng, nếu như gặp bất kỳ nguy hiểm nào, nàng nhớ gọi ta.”

“Giản Hành Chi.” Tần Uyển Uyển tức quá hóa cười: “Người là đồ óc chó!”

Mắng xong, Tần Uyển Uyển phẩy tay áo bỏ đi.

Giản Hành Chi bị nàng mắng tới phát cáu, y đuổi theo sau lưng nàng.

“Ta đây tốt bụng lo lắng cho nàng.

Nàng không cảm kích thì thôi, sao còn mắng ta chứ?”

Sinh Ra Để Làm Nữ Phụ

Chương 402: Phu Quân Ta Là Kẻ Thù Chết Tiệt