Tay nàng ta lướt nhẹ qua quan tài, Tần Uyển Uyển lập tức cảm giác tà khí xâm thực từ trong khe quan tài đến.
Giản Hành Chi lạnh mắt bày kết giới, đối phương rõ ràng cảm nhận được nhưng vẫn chẳng quan tâm, tiếp tục nói.
“Hơn một trăm năm, cô biết ta sống tịch mịch thế nào không? Tỷ tỷ đi rồi, thứ duy nhất tỷ ấy để lại trên đời cho ta cũng bị cô phá hủy.
Trừ hủy hoại cô, ta sống chẳng có thú vui nào.”
“Kiếp này cô sống thật sung sướng.” Bạch Vi vừa nói, vừa đặt tay lên nắp quan tài, phong ấn trên nắp quan tài sáng lên, cô ta ai oán: “Cô có mẫu thân yêu cô, có tiểu lang quân tình đầu ý hợp.
Ái chà chà, người phụ nữ như cô đúng là đời nào cũng không thể tách khỏi đàn ông.
Ta không như vậy, ta chỉ có tỷ tỷ, nhưng cô lại hủy đi thứ cuối cùng tỷ ấy để lại cho ta.
Cô khiến ta đau khổ…”
“Uyển Uyển.” Giản Hành Chi cảm giác được sức mạnh phong ấn biến mất, nhìn Tần Uyển Uyển cảnh giác, cầm kiếm bàn bạc với nàng: “Đợi lát nữa, nếu ta có thể g.i.ế.c cô ta, chúng ta làm hòa, được không?”
“Đừng tự tìm chết.”
Tần Uyển Uyển cảm nhận được rõ ràng sức mạnh khủng khiếp của Bạch Vi, quay đầu trừng Giản Hành Chi: “Quý trọng cái mạng nhỏ của người đi!”
“Nói rồi đấy.”
Ánh mắt sáng ngời của Giản Hành Chi đầy ắp nét cười.
Cũng chính lúc này, Bạch Vi đẩy mạnh nắp quan tài ra, lạnh giọng quát: “Cô cũng đừng hòng sống yên!”
Dây leo cuốn theo tà khí đ.â.m thẳng vào quan tài.
Quang kiếm của Giản Hành Chi phóng ra, nhắm thẳng về phía Bạch Vi giống như quỹ đạo sao!
Cùng lúc đó, y vung tay, vài pháp trận dịch chuyển rơi xuống đất.
Khoảnh khắc quang kiếm phóng “ầm” tới, pháp trận lập tức sáng lên.
Quả nhiên có đường lui!
Tần Uyển Uyển nhìn thấy pháp trận dịch chuyển, lòng lập tức ổn định lại, cầm kiếm cùng đ.â.m về phía Bạch Vi với Giản Hành Chi.
Bạch Vi nhìn hai người đuổi theo cô ta, bật cười quỷ dị: “Ngu xuẩn.”
Vừa dứt lời, pháp trận dịch chuyển đột nhiên bừng sáng huyết quang.
Tần Uyển Uyển lia mắt qua, phát hiện thì ra bên dưới pháp trận kia còn có một trận pháp dịch chuyển!
Tần Uyển Uyển thầm nói không ổn.
Ngay lúc một luồng linh lực của Bạch Vi phóng tới, nàng và Giản Hành Chi đồng thời lùi xa, hai tay nàng kéo tay trái Giản Hành Chi lui về sau, cả hai đồng thời hô to.
“Chạy!”
“Lên!”
Hai người đồng thời sử dụng linh lực lao về hai hướng, chẳng những hai lực không hình thành cân bằng mà Tần Uyển Uyển còn bị Giản Hành Chi kéo giật về trước!
Tần Uyển Uyển còn chẳng nặng bằng thanh kiếm trong tay Giản Hành Chi, y kéo một cái là lôi nàng đi luôn, ném “ầm” một cái về phía Bạch Vi!
Cũng may Tần Uyển Uyển không phải bao cát, nửa đường nàng lộn nhào trên không, nương theo sức lực đ.â.m từ trên không xuống phối hợp với Giản Hành Chi.
Trong nháy mắt, tà khí của Bạch Vi quấn dọc theo Uyên Ngưng mà lên.
Pháp quyết trấn tà trên mũi kiếm trong tay Giản Hành Chi bùng phát, sau khi c.h.é.m một kiếm cắt đứt tà khí, y bèn ôm eo Tần Uyển Uyển ném về sau, lớn tiếng nói: “Đứng phía sau Tạ Cô Đường đi!”
Dứt lời, kiếm rơi như mưa, pháp quyết sấm sét giống như s.ú.n.g liên thanh b.ắ.n phá về phía Bạch Vi.
Tần Uyển Uyển trở người đáp xuống đất, lập tức nói cho Giản Hành Chi một tin bất hạnh: “Pháp trận dịch chuyển bị cô ta dời rồi, nơi này là mai phục cô ta thiết đặt!”
Tiếng vừa dứt, Giản Hành Chi và Bạch Vi lại va nhau một kiếm.
Bạch Vi bình tĩnh nhìn Giản Hành Chi, ánh mắt mang theo chút tò mò: “Tâm pháp này của ngươi quen thật đấy.”
“Quen?”
Giản Hành Chi bật cười: “Vậy ta để cô quen thêm lần nữa!”
Tiếng vừa dứt, lại một pháp trận của Giản Hành Chi ầm ầm rơi xuống.
Tà khí Bạch Vi phình lớn, nháy mắt hoa hồng trên dây leo nở rộ.
Hai luồng sức mạnh va chạm, cả hai bị linh lực đối phương đánh bật ra sau.
Tần Uyển Uyển vươn tay đỡ lấy Giản Hành Chi, vội gọi: “Giản Hành Chi!”
“Đưa kiếm cho ta!”
Giản Hành Chi cướp lấy Uyên Ngưng, lật người đứng lên.
Bạch Vi miễn cưỡng đứng tại chỗ, lạnh mắt quay đầu nhìn Giản Hành Chi.
Miệng vết thương trên người nàng ta cấp tốc phục hồi, khôi phục lại hình dáng ban đầu.
“Ngươi cho rằng các người sẽ bắt ba ba trong rọ?”
Bạch Vi cười khẩy: “Ta đã sớm biết các người đang chờ ta.
Thật khéo, ta cũng đang đợi các người, sự trợ giúp của các người e là không tới được rồi.”
“Bọn họ tới hay không không quan trọng.” Giản Hành Chi cầm Uyên Ngưng, lau m.á.u trên khóe môi: “Dù sao bọn họ cũng chẳng có tác dụng gì, tới đây còn cản trở ta phát huy.”
Nghe nói thế, Tần Uyển Uyển đang quan sát xung quanh có bao nhiêu pháp trận suýt nữa quỳ lạy Giản Hành Chi.
Giản Hành Chi, đừng làm màu nữa, mau tìm cơ hội chạy đi.
Chiến đấu trên sân nhà của người ta, người điên à!
Nàng lên kế hoạch con đường chạy trốn trong đầu, vừa duỗi tay kéo tay áo Giản Hành Chi, hi vọng y có thể cảm nhận được ý nghĩ tranh thủ tìm đường chạy của mình.