Nhưng Giản Hành Chi đứng sừng sững không nhúc nhích, ngược lại răn dạy nàng: “Đừng kéo nữa! Kiếm tu có thể chết, không thể lui.
Uyển Uyển, cầm kiếm lên!”
Tần Uyển Uyển: “…”
Giản Hành Chi, người có biết có một loại rút lui gọi là rút lui chiến thuật hay không.
Biết Giản Hành Chi chẳng trông mong nổi, Tần Uyển Uyển không hi vọng vào y nữa, vạch rõ đường chạy trong đầu, tay ngưng pháp trận tăng tốc chạy trốn.
Rõ ràng Bạch Vi bị Giản Hành Chi chọc giận, cô ta lạnh lùng cười: “Giỏi, giỏi, giỏi, có khí phách lắm, để ta xem kiếm của ngươi có cứng như miệng của ngươi không.”
“Được thôi.” Kiếm của Giản Hành Chi vung lên, tóm lấy cổ áo Tần Uyển Uyển, điềm tĩnh nói: “Uyển Uyển, ta dẫn nàng đánh một trận!”
Tần Uyển Uyển đang vẽ pháp trận trong lòng bàn tay không còn gì lưu luyến, bèn chồng thêm vài lớp nữa.
Ngay lúc Giản Hành Chi xách nàng xông về trước, Tần Uyển Uyển vung tay ném pháp trận thứ nhất về phía Bạch Vi.
Nhưng không ngờ giây phút Giản Hành Chi xách nàng xông về trước lại đột ngột rút lui, chỉ tung một chiêu giả trước mặt Bạch Vi!
Pháp trận tấn công của Tần Uyển Uyển mang theo lực xung kích rất lớn.
Nàng vốn nghĩ pháp trận đánh vào người Bạch Vi, Bạch Vi dùng linh lực ngăn chặn, lực xung kích sẽ đẩy họ về hướng ngược lại, họ có thể nương theo sức lực này vọt ra ngoài cửa.
Mặt sau pháp trận kia của nàng mang theo tác dụng bật lại, lại còn chồng thêm năm “pháp trận bật ngược” có tác dụng tương tự, họ có thể búng thẳng một mạch ra xa, chí ít rời khỏi pháp trận mà Bạch Vi đã thiết đặt sẵn.
Nhưng bây giờ Giản Hành Chi đột nhiên đánh chiêu giả, pháp trận của nàng lập tức phóng ngược hướng, đập mạnh xuống đất, búng ngược Giản Hành Chi đang định xông ra ngoài và nàng bay ngược trở về!
Cũng may trong nháy mắt búng ngược lại, “pháp trận bật ngược” thứ hai khởi động, có điều phương hướng không do Tần Uyển Uyển khống chế nữa.
Pháp trận trực tiếp nổ tung dưới đất, lực xung kích cực lớn khiến họ xuyên thủng mái nhà, bay thẳng lên trời!
Bạch Vi sững sờ nhìn hai người chạy đi rồi quay lại, sau đó phóng lên trời, nàng ta vội vã đuổi theo: “Chạy đi đâu!”
Khoảnh khắc nàng ta xông lên, pháp trận thứ ba và linh lực của nàng ta va chạm, góc độ trùng hợp đánh Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi đập xuống đất.
Sau khi đập xuống đất, pháp trận thứ tư kích hoạt, trực tiếp ném bọn họ trở về sân viện vừa nãy.
Giản Hành Chi thấy họ bay trở về sân viện, rốt cuộc hiểu được xảy ra chuyện gì.
Ngay khoảnh khắc cuối cùng, y tóm lấy tay Tần Uyển Uyển, giơ lên nhắm về phía Bạch Vi đang xông tới, va chạm lần nữa!
Linh lực của y truyền vào tay Tần Uyển Uyển, Bạch Vi cũng dốc hết toàn lực, đòn này mang theo lực xung kích cực lớn, cộng thêm uy lực của pháp trận thứ hăm, nháy mắt hai người bay đi nghìn dặm, đập “ầm” một cái, lún thẳng vào núi.
Giản Hành Chi bảo vệ Tần Uyển Uyển đ.â.m sâu vào núi.
Đợi lực xung kích dừng lại, Tần Uyển Uyển vội vã quay đầu: “Giản Hành Chi, người ổn không? Không sao chứ?”
“Nàng…” Giản Hành Chi nôn một búng máu: “Nàng đang làm gì?”
“Ta nói ta muốn dẫn người chạy, người tin không?”
Vẻ mặt Tần Uyển Uyển chân thành.
Giản Hành Chi nhìn nàng, ánh mắt phức tạp.
Y không dám tin.
Cũng không dám không tin.
Nhưng mặc kệ thế nào, bọn họ đã thành công chạy thoát.
Còn chạy cực xa.
“Người ở chỗ này điều dưỡng…” Tần Uyển Uyển vỗ tay Giản Hành Chi: “Ta liên lạc nhóm Tạ đại ca…”
“Không kịp.”
Giản Hành Chi ngăn nàng lại, y nuốt một ngụm máu, mở miệng hỏi: “Nàng có thể biến ra ít côn trùng không?”
“Hả?”
Tần Uyển Uyển ngơ ngác, Giản Hành Chi nhắc nhở nàng: “Ta nhớ pháp thuật Tịch Sơn có thể gấp giấy, truyền linh lực vào đó để hóa thành người.
Nàng có thể biến ra côn trùng không?”
“Có thể.”
Tần Uyển Uyển lập tức hiểu pháp thuật Giản Hành Chi nói là gì, Giản Hành Chi gật đầu: “Biến ra côn trùng chuyên ăn hồng dây đi, bản thể cô ta vốn là hồng dây.”
Tần Uyển Uyển vừa nghe vậy đã hiểu ngay ý của Giản Hành Chi.
Yêu vật tu luyện cho dù đã thành người thì bản chất vẫn là yêu, là yêu thì có thiên địch, lúc chiến đấu cũng có kiêng kỵ.
Tần Uyển Uyển lấy một xấp lá bùa, bắt đầu dùng linh lực biến thành côn trùng, dặn dò Giản Hành Chi: “Người tranh thủ thời gian tu phục, đợi lát nữa ta giúp người g.i.ế.c cô ta.”
Giản Hành Chi tựa vào bả vai Tần Uyển Uyển, nhìn nàng biến ra một đống côn trùng, im lặng vận hành Xuân Sinh.
Y lén lút liếc nhìn ánh mắt nàng, do dự hồi lâu, thử vươn tay ôm lấy eo nàng.
Động tác của Tần Uyển Uyển khựng lại, cứng đờ một lúc nhưng không kéo y ra.
Nàng làm như chẳng xảy ra chuyện gì, vừa cấp tốc hóa lá bùa thành các loại rệp cây, bọ rầy, bọ nẹt, vừa dặn dò y: “Sau này, người muốn làm gì thì thông báo một tiếng, bát tự chúng ta tương khắc, cứ khắc mãi như thế, sớm muộn gì cũng khắc c.h.ế.t nhau.”