Nàng cầm kiếm trên tay, xung quanh như có cảm nhận, linh khí cuồn cuộn, đất rung núi chuyển.
Lưỡi kiếm Lạc Thủy trên tay nàng phát sáng.
Ngay khoảnh khắc Mai Tuế Hàn bay đến trước mặt, Tần Uyển Uyển vung tay c.h.é.m một nhát, kiếm ý hùng mạnh đánh thẳng vào sấm sét, rót lên người Giản Hành Chi.
Đồng thời tay của Mai Tuế Hàn đ.â.m thẳng vào bụng nàng, tóm lấy Long đan trong bụng.
Đau đớn trong dự liệu không hề xuất hiện, Tần Uyển Uyển bình tĩnh nhìn thanh niên trước mặt.
Thanh niên nhìn nàng chăm chú, vẻ mặt dịu dàng: “Vì sao chọn hắn? Chọn ta, tốt biết bao.”
“Ngươi…” Tần Uyển Uyển th.ở dốc: “Rốt cuộc… ngươi là ai?”
“Ta?” Mai Tuế Hàn áp sát nàng, ghé vào tai, thấp giọng lên tiếng: “Ta tên Lận Ngôn Chi.”
Dứt lời, Mai Tuế Hàn kéo Long đan ra.
Hàng trăm thanh quang kiếm đồng thời nhắm về phía sau lưng Tần Uyển Uyển, ngay lúc Mai Tuế Hàn chuẩn bị rút lui, Tần Uyển Uyển níu hắn lại, pháp ấn Tịch Sơn trên n.g.ự.c Mai Tuế Hàn đồng thời sáng lên, hai người đều không thể nhúc nhích.
Mai Tuế Hàn kinh ngạc nhìn nàng: “Nàng…”
Quang kiếm lập tức xuyên thủng hai người.
Trong tích tắc đó, một bóng dáng đột nhiên xuất hiện sau lưng Tần Uyển Uyển, y ôm lấy nàng, hàng trăm thanh quang kiếm đ.â.m thẳng lên người thanh niên, phát ra âm thanh trầm đục, đồng thời Uyên Ngưng c.h.é.m ngang người Mai Tuế Hàn khiến hắn ta đầu mình phân ly, m.á.u b.ắ.n tung tóe.
Một luồng linh lực mạnh mẽ phóng từ đằng xa tới, “ầm” một tiếng đánh xuống đất, sau đó đuổi g.i.ế.c một mạch theo một điểm sáng rời đi.
Mà Giản Hành Chi và Tần Uyển Uyển đều không để tâm.
Lôi kiếp chưa tan, sấm sét còn đì đùng trên người Giản Hành Chi.
Một tay Giản Hành Chi ôm eo Tần Uyển Uyển, một tay bịt miệng vết thương, ôm nàng nhẹ nhàng đáp xuống đất.
Y bảo vệ nàng trong lòng, sấm sét đều đánh hết lên người y, sử dụng cơ thể điều chỉnh sấm sét hung bạo, chậm rãi truyền vào cơ thể Tần Uyển Uyển.
Tần Uyển Uyển không hề có chút sức lực, tựa vào lòng Giản Hành Chi, cảm giác m.á.u y rơi xuống gò má.
Nàng ngước mắt nhìn y, khắp người thanh niên toàn là máu, chẳng còn một chỗ lành lặn.
Nàng muốn chạm vào gương mặt y, nhưng lại không có sức giơ tay.
Một kiếm kéo dài tính mạng cho Giản Hành Chi và pháp ấn định trụ Mai Tuế Hàn đã cạn kiệt toàn bộ sức lực của nàng, nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn thanh niên lẳng lặng ôm mình không nói một lời giữa cơn lôi đình.
“Giản Hành Chi…” Nàng khàn giọng lên tiếng.
Giản Hành Chi chuyển động con mắt duy nhất không nhuốm máu, bình tĩnh nhìn nàng.
Giọng Tần Uyển Uyển suy yếu: “Người… người đẹp lắm.”
Giản Hành Chi nghe nàng khen ngợi, y dịu dàng mỉm cười, sau đó hơi cúi đầu, dán gương mặt đầy m.á.u lên mặt nàng, mệt mỏi nhắm mắt: “Nàng cũng đẹp lắm, nàng là người đẹp nhất trong lòng ta.”
Tia lôi kiếp cuối cùng qua đi, Giản Hành Chi và Tần Uyển Uyển tiêu hóa linh lực lôi kiếp mang đến.
Đợi mưa thiêng đổ xuống, hai người đứng lên, phát hiện Tạ Cô Đường đã đứng bên cạnh họ từ bao giờ.
.
Tần Uyển Uyển nhìn thấy Tạ Cô Đường, xúc động gọi: “Tạ đại ca, huynh tới rồi sao? Người khác đâu?”
Tạ Cô Đường lắc đầu: “Ta không biết, ta nhận được truyền triệu của tiền bối thì lập tức đi từ trận dịch chuyển ra, kết quả sau khi đi ra thì gặp ngay một sát trận, ta và mọi người phân tán, không liên lạc được với họ.
Đợi phá trận xong, ta lại nhận được tin của muội, lúc chạy tới đây thì hai người đang độ kiếp rồi.”
“Huynh…”
Tần Uyển Uyển đang định hỏi gì đó, đột nhiên cảm giác được khí tức bất thường.
Nàng quay phắt đầu lại, sững sờ nhìn đỉnh núi hỗn độn đằng xa.
Giản Hành Chi nhận ra cảm xúc Tần Uyển Uyển d.a.o động, tò mò hỏi: “Uyển Uyển, sao thế?”
“Mẫu… mẫu thân ta?”
Tần Uyển Uyển nhận ra luồng linh lực như có như không trong gió, vội nhắm mắt lại, sử dụng thần thức phân biệt các loại linh lực xung quanh, loáng thoáng cảm thấy một dải vàng kim thuộc về mẹ nàng đến từ đằng Đông.
Nhưng màu vàng kim này đã rất mỏng manh, nàng nhớ lại một lượt quá trình đánh nhau lúc nãy, nghĩ tới luồng ánh sáng vàng truy đuổi Mai Tuế Hàn, rốt cuộc nhận ra: “Ánh sáng diệt trừ thần hồn Mai Tuế Hàn lúc nãy là pháp thuật của mẫu thân ta!”
Tạ Cô Đường không hiểu Tần Uyển Uyển nói gì lắm, Giản Hành Chi lại biết tầm quan trọng của chuyện này, y giơ tay lên kéo tay Tần Uyển Uyển, an ủi nàng: “Bây giờ đã đuổi không kịp nữa, đợi quay về, ta và nàng đi về phía Đông tìm.”
Tần Uyển Uyển biết Giản Hành Chi nói có lý, nàng quay đầu nhìn Bạch Vi nằm trong đống đá đổ nát, trái tim bất giác giật thót.
Nàng suy nghĩ, quyết định xử lý chuyện trước mặt trước, bèn đi về phía Bạch Vi.
Nàng giơ tay dọn dẹp đá vỡ đè lên người Bạch Vi, rốt cuộc thấy rõ gương mặt của nàng ta.
Thật ra Bạch Vi và nàng trông hơi tương tự, có điều chìm vào ma đạo quá lâu nên lệ khí trên trán quá đậm, mặc váy trắng thêu hoa hồng, nhắm mắt nằm trong đống đá vỡ nát, trông hơi đáng thương.