Nàng ta đã tắt thở.
Nhát kiếm kia của Mai Tuế Hàn mang theo ý định diệt hồn, đừng nói tính mạng, ngay cả hồn phách cũng không định để lại cho nàng ta.
Tần Uyển Uyển nhìn nữ tử trước mặt, bỗng nhiên cảm thấy hơi đau lòng.
Nàng thở dài, đang định nói gì đó, chợt nghe Giản Hành Chi lên tiếng: “Hồn phách của cô ta vẫn còn.”
Tần Uyển Uyển ngây người, Giản Hành Chi đưa Uyên Ngưng cho nàng: “Dùng kiếm ý của nàng, cho cô ta một kiếm thần hồn.”
Tần Uyển Uyển hiểu ý của Giản Hành Chi, nhận lấy kiếm, giơ tay quét một kiếm qua không trung, cuối cùng đặt mũi kiếm giữa trán Bạch Vi.
Lát sau, một luồng hồn quang bay từ trong người Bạch Vi ra, kế tiếp bóng người dưới đất chầm chậm hiện lên.
Gió nhè nhẹ thổi, hồn phách Bạch Vi trước mặt từ từ mở mắt, dường như nàng ta hơi hoang mang, ngẩng đầu dừng mắt trên người Tần Uyển Uyển.
“Kiếm ý vừa rồi …” Bạch Vi nhìn hình dáng Tần Uyển Uyển, khẽ hỏi: “Là cô sao?”
“Là ta.”
Tần Uyển Uyển không hiểu vì sao Bạch Vi hỏi câu này.
Bạch Vi ngưng mắt nhìn Tần Uyển Uyển, ánh mắt hiện lên chút hơi nước.
“Cô…” Môi nàng ta khẽ run: “Cô có thể… cho ta chạm vào hồn phách của cô không?”
Tần Uyển Uyển ngây người, nàng lờ mờ hiểu được Bạch Vi muốn làm gì.
Nàng gật đầu, bước tới trước mặt hồn phách của Bạch Vi.
Bạch Vi giơ tay, đặt ngón tay vào giữa trán Tần Uyển Uyển, một luồng sáng trắng dịu dàng phát ra.
Một lát sau, Bạch Vi chậm chạp thả tay xuống.
Nàng ta cứ nhìn Tần Uyển Uyển, dường như không biết nên nói cái gì.
Tần Uyển Uyển do dự chốc lát, rốt cuộc mở lời: “Là ta sao?”
Tần Uyển Uyển ngước mắt lên: “Hồn phách của ta là Tố Đàn Âm sao?”
Lời này vừa buông, nước mắt Bạch Vi rơi xuống, nàng ta gượng cười: “Phải.”
“Ta là Tố Đàn Âm chuyển thế, chẳng phải cô nên vui sao …” Tần Uyển Uyển thấy nàng ta rơi lệ, lấy làm lạ: “Sao lại khóc?”
“Năm đó, tỷ tỷ từng nói …” Bạch Vi khàn giọng đáp: “Nếu có một ngày, tỷ ấy chẳng nhớ được gì nữa, vậy tỷ ấy không còn là Tố Đàn Âm, bảo ta không cần nhận nhau, cũng không cần tìm kiếm.”
Tần Uyển Uyển ngây người.
Một lát sau, nàng lúng túng mở miệng: “Xin lỗi, ta chỉ muốn biết vì sao mình lại tới đây.”
“Không cần khó xử.” Đối diện Tần Uyển Uyển, giọng nói Bạch Vi vô cùng dịu dàng: “Vừa rồi ta vốn thần hồn vỡ nát, là sinh cơ trong kiếm ý của cô đã bảo vệ hồn phách của ta, ta nên cảm tạ cô.
Hẳn cô có rất nhiều câu hỏi, trước lúc ta hồn phi phách tán, cô hỏi đi.”
“Hồn phi phách tán?”
Tần Uyển Uyển sững sờ nhìn Bạch Vi: “Cô không chuyển thế sao?”
“Ta đã nhập ma đạo…” Bạch Vi mỉm cười: “Tội ác chồng chất, quỷ giới không thu, không thể chuyển thế.”
Tần Uyển Uyển nghe vậy cảm thấy đau buồn, nhất thời không biết nên nói cái gì.
Bạch Vi tìm một tảng đá ngồi xuống, nhìn ba người đang đứng, ngẫm nghĩ, hòa nhã nói: “Nếu cô không biết hỏi từ đâu, vậy ta sẽ kể từ quan hệ của tỷ tỷ và người vừa g.i.ế.c ta lúc nãy đi.”
“Chuyện này phải bắt đầu từ hơn hai trăm năm trước …” Bạch Vi hồi tưởng, ánh mắt mang theo chút hoài niệm.
“Chắc hẳn các người cũng biết, ta và tỷ tỷ Tố Đàn Âm là tỷ muội cùng rễ khác gốc, đều là thân thể hoa hồng.
Bảy trăm năm trước, hai người chúng ta cùng tu Đạo nghìn kiếp hoá mộng, nhưng ta học nghệ không tinh, ở kiếp thứ năm trăm đã bỏ đạo, trở thành ma tu, không vào luân hồi, còn tỷ tỷ vẫn luôn kiến trì.
Hơn hai trăm năm trước, tỷ ấy đến kiếp thứ một nghìn, hóa thành một gốc hoa hồng.
Khi đó, tỷ ấy sống trên một bờ rào tại Ninh thị Hoang Thành, dầm mưa dãi nắng.
Ta thường xuyên đến thăm tỷ ấy, bởi vì ta và tỷ ấy đều biết kiếp một nghìn này là mấu chốt cả đời.
Kiếp này, tỷ tỷ phải duy trì sơ tâm tu đạo mới có thể độ kiếp thành công, nhưng vấn đề là trải qua một nghìn kiếp luân hồi, thật ra tỷ tỷ… đã vô cảm đối với thế gian này rồi.
Cho nên sau khi trở thành hoa hồng, Thiên Đạo đặt một phong ấn cho tỷ ấy, nếu tỷ ấy có thể lấy lại khát vọng đối với thế giới này, tỷ ấy mới có thể mở phong ấn nở hoa.
Nhưng tỷ ấy đã quá tê liệt, không còn loại nhiệt tình này nữa, mãi vẫn không thể phá thủng kết giới.
Khi đó, ta rất sốt ruột, bởi vì nếu tỷ ấy vẫn tiếp tục không có sức sống, không thể nở hoa, đợi kỳ ra hoa qua đi, một nghìn kiếp kết thúc, tỷ ấy không thể nhập vào tiên thai, đây sẽ là kiếp cuối cùng của tỷ ấy.”
“Về sau thì sao?”
Tần Uyển Uyển tò mò, Bạch Vi cười khổ: “Về sau có một ngày, một vị thanh niên đi từ bên kia tường tới, dường như lần đầu tiên y thấy hoa hồng, bèn truyền linh lực vào người tỷ tỷ ta.
Trong chớp mắt, tất cả nhiệt tình, sức sống, lương thiện, dịu dàng đối với thế giới trong lòng người thanh niên kia nhiễm vào tỷ tỷ.
Ngay khoảnh khắc đó, tỷ tỷ nhờ vào linh lực của y, rốt cuộc phá mở kết giới của Thiên Đạo, nở hoa.”