Giản Hành Chi suy nghĩ, chỉ hỏi: “Vậy Mai Tuế Hàn lúc nãy, cô biết hắn là ai không?”
“Biết.” Bạch Vi gật đầu: “Hắn chính là hai hồn ba phách của Lận Ngôn Chi bị Tà Thần nuốt chửng.”
“Dường như hắn rất sợ cô?” Tần Uyển Uyển nhớ tới: “Lúc nãy hắn vẫn không chịu ra tay, chờ cô kiệt sức.”
“Không phải hắn sợ ta.” Bạch Vi lắc đầu: “Năng lực của hắn dư sức g.i.ế.c ta.
Hắn hủy đi thần thức của tỷ tỷ, đương nhiên ta sẽ không buông tha cho hắn.
Một trăm năm nay, ta đuổi g.i.ế.c hắn tứ xứ, từng đánh nhau với hắn một lần, ta phát hiện dường như hắn có vài hạn chế.
Một khi đánh nhau gây động tĩnh quá lớn, hắn sẽ bị một người mạnh hơn truy kích.
Vì vậy, hắn luôn tránh giao chiến với ta, mà ta thiết lập cấm chế tại Hoa Thành, chỉ cần hắn xuất hiện, ta lập tức có thể cảm ứng được.
Có điều cấm chế của ta cùng gốc cùng nguồn với pháp thuật tỷ tỷ, ta không đề phòng tỷ tỷ, e là hắn mượn khí tức của cô để che giấu thân mình.”
Vừa nghe vậy, Tần Uyển Uyển liền hiểu.
Sở dĩ Mai Tuế Hàn nhất quyết tiếp cận bọn họ là vì hi vọng có thể nằm dưới sự che chở của họ khiến Bạch Vi không nhận ra, lẻn vào Hoa Thành.
Sở dĩ lần này hắn muốn đợi Bạch Vi kiệt sức mới ra tay chính là vì không muốn gây ra động tĩnh quá lớn, kinh động đến người truy kích hắn.
Kế tiếp, hắn bị Tần Uyển Uyển ép bộc lộ thực lực thật sự.
Không bao lâu sau, pháp thuật truy kích hắn tới nơi, mà rất rõ ràng pháp thuật ấy là của Thượng Tuế – mẹ nàng.
“Ta đã nói mà!” Giản Hành Chi nghe thấy lời này đã lập tức vỗ tay: “Tên đó vừa nhìn đã biết không phải thứ tốt lành.
Cái hệ…”
Giản Hành Chi chưa nói hết câu đã cảm giác được dòng điện của 666, y vội sửa miệng: “Là tiểu tinh linh làm bậy!”
“Tiểu tinh linh?”
Tạ Cô Đường khó hiểu nhìn sang, Giản Hành Chi xua tay: “Không quan trọng, sau này nói được sẽ nói cho cậu nghe.”
Tạ Cô Đường không hỏi nhiều, y được ở điểm này, không nên hỏi thì không bao giờ hỏi.
“Các người còn gì muốn hỏi không?”
Bạch Vi nhìn bọn họ ồn ào, mỉm cười mở miệng.
Giản Hành Chi cầm Uyên Ngưng, do dự chốc lát rồi quay đầu nhìn Bạch Vi: “Cô nói xem, vì sao hoa văn trên kiếm này lại là hoa hồng?”
“Kiếm này là thanh kiếm bổn mệnh đầu tiên của Lận Ngôn Chi.” Bạch Vi nhìn chăm chú Uyên Ngưng, mỉm cười: “Lúc đúc kiếm, y muốn mang thứ đẹp nhất mà mình từng gặp làm hoa văn trên kiếm.”
Mà lúc vừa ra khỏi cổng lớn Ninh gia, thứ đầu tiên đẹp nhất y thấy trên đời này chính là hoa hồng.
Giản Hành Chi đã hiểu, gật đầu, không hỏi nữa.
Ba người trầm mặc chốc lát.
Bạch Vi lên tiếng trước: “Nếu không còn chuyện gì khác, vậy thì chia tay tại đây đi.”
Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi nhìn nhau.
Bạch Vi ngồi dậy, trước khi hồn phách xoay người rời đi, đột nhiên nàng ta nhìn sang Tần Uyển Uyển: “Ta có thể ôm cô một cái không?”
Tần Uyển Uyển ngây người.
Một lát sau, nàng mỉm cười, chủ động bước lên, duỗi tay ôm lấy Bạch Vi.
Nàng không thể chạm vào hồn phách, nhưng lúc ôm lấy người nọ, hồn quang kia hoàn toàn không có ác ý, khiến Tần Uyển Uyển có ảo giác một sự vật cực kì ấm áp mềm mại đang ôm lấy chính mình.
Gió nhẹ lướt qua sơn cốc.
Bạch Vi cảm giác bản thân như người lênh đênh nghìn dặm giữa sóng biển bỗng nhiên cập đến bờ bên kia.
“A tỷ.” Nàng ta nhắm mắt lại, thấp giọng nói: “Nếu như có thể, muội rất muốn sống.”
Muốn bắt đầu lại lần nữa, muốn hiểu rõ thể gian này lần nữa, muốn ngắm nhìn non sông này lần nữa.
Muốn tu hết đạo còn dang dở, muốn đi hết con đường còn dở dang.
Nàng ta dốc hết cả đời yêu người khác, vì một người đàn ông bỏ đạo nhập ma, vì tỷ tỷ mà chấp niệm cả đời.
Nếu như có cơ hội, nàng muốn kiếp sau yêu lấy chính mình.
***
Tần Uyển Uyển ôm nàng ta.
Khoảnh khắc đó, lòng nàng có một thôi thúc phát ra từ nội tâm.
Nếu như có thể, nàng muốn giúp nàng ta, muốn để người trước mặt có cơ hội sống lại lần nữa, bù đắp những tiếc nuối mà nàng ta từng phạm.
Một chuỗi pháp chú xuất hiện trên đầu nàng.
Dường như Thiên Đạo âm thầm chỉ lối, nàng giơ tay lên rút kiếm, đột ngột đ.â.m vào hồn phách Bạch Vi.
Tất cả ý niệm của nàng thông qua pháp chú, thuận theo kiếm truyền vào người Bạch Vi.
Bạch Vi kinh ngạc ngẩng đầu.
“Lần tới sống lại một lần nữa…” Tần Uyển Uyển nhìn thân thể Bạch Vi hóa thành ánh sáng trắng, mỉm cười: “Hãy yêu lấy chính mình.”
Nghe nói thế, Bạch Vi nở nụ cười.
“Ừ.”
Nói xong, hồn phách của Bạch Vi chậm rãi biến mất.
Tần Uyển Uyển nhìn Bạch Vi biến mất tại chỗ có chút mất mát, bỗng nhiên nàng nhìn thấy Giản Hành Chi ngồi xổm xuống, bắt đầu đào đá lên, ném đi.
Tần Uyển Uyển ngây người, không nhịn được hỏi: “Người đang làm gì đấy?”
“Ta cảm giác hồn phách Bạch Vi vẫn ở chỗ này, nàng biến cô ta lại thành hạt giống rồi à? Vậy chúng ta phải tạo cho cô ta một môi trường sống thật tốt, đá này đè lên lỡ đè c.h.ế.t cô ta thì sao?”