Vừa nghe thấy lời này, tất cả mọi người đều la “ư ư ư”.
Liễu Phi Nhứ chỉ cho rằng bọn họ sợ hãi, lười nhác đứng dậy, xoay người bỏ đi.
Chờ sau khi hắn đi, mọi người đưa mắt nhìn nhau, giao tiếp bằng mắt.
“Liễu Phi Nhứ có nói cho bọn họ biết làm sao trở về chưa?”
Mọi người nhớ lại đối thoại lúc nãy.
Lạc Hành Chu bi thương đập đầu xuống đất.
Xong rồi, xong rồi, c.h.ế.t chắc rồi
Sau khi Liễu Phi Nhứ đơn phương cắt đứt liên lạc, ba người trong sơn cốc đưa mắt nhìn nhau.
Hồi lâu sau, Tạ Cô Đường cau mày hỏi một câu trí mạng: “Lúc nãy hắn có nói làm sao trở về không?”
Tần Uyển Uyển lắc đầu: “Không có.”
Trở về chỉ có hai biện pháp.
Một là dùng trận dịch chuyển giống như lúc tới, nhưng trận dịch chuyển đều là hai đầu, nhất định phải có một thứ liên lạc làm vật dẫn, hoặc là đối diện có một người tiếp ứng, hoặc là có một trận dịch chuyển tương ứng.
Dịch chuyển ngẫu nhiên là đơn giản nhất, tùy tiện mở một trận dịch chuyển vạn năng, ngẫu nhiên tương ứng với trận dịch chuyển mở khóa tại địa phương khác giữa trời đất, như thế mọi người đều không biết sẽ dịch chuyển đến đâu, còn nếu muốn quyết định địa điểm dịch chuyển thì bắt buộc phải có một vật dẫn liên lạc.
Liễu Phi Nhứ không để lại bất cứ vật dẫn liên lạc nào cho bọn họ, bọn họ cũng không thể liên lạc được bất cứ ai của Liễu gia, mà rõ ràng trận dịch chuyển Bạch Vi thiết lập lúc trước đã mất hiệu lực.
Vì thế chỉ còn biện pháp thứ hai…
“Đi bộ về?”
Tần Uyển Uyển hỏi dò, bọn họ quan sát sơn cốc rồi lại cảm ứng một lát.
Căn bản không biết đang ở đâu, cho dù ngự kiếm cũng không biết phải bay bao lâu.
Vẻ mặt Tạ Cô Đường lo lắng: “Không cần trận dịch chuyển, nếu ngự kiếm trở về, e là không đến được trước trưa mai.”
“Ai da, phiền c.h.ế.t đi được.” Giản Hành Chi nghe vậy, cào góc, ngẩng đầu nhìn hai người, ra quyết định: “Thôi đi, cũng không phải người quan trọng gì, bảo hắn g.i.ế.c con tin đi.”
***
【 Vở kịch nhỏ 】
Giản Hành Chi: “Ta che dù cho cô em vợ, ngăn gió táp mưa sa, chắc chắn Uyển Uyển cảm thấy ta rất lương thiện.”
Tần Uyển Uyển: “Thật muốn nhắc y thực vật cần quang hợp, cần gió táp mưa sa, nhưng thôi y tốt bụng như thế, ta không thể tổn thương tính tích cực của y.
Bạch Vi, cô cố gắng làm một gốc hồng vẹo cổ nhé.”
Bạch Vi: “…”
Bởi vì Giản Hành Chi, cuộc đời Bạch Vi thêm trắc trở.
Lời này vừa buông ra, Tạ Cô Đường và Tần Uyển Uyển cùng nhìn về phía y.
Giản Hành Chi bị nhìn đến mất tự nhiên, gắng gượng nói: “Hai người … hai người nhìn ta làm gì?”
“Hành Chu còn ở đó.” Tạ Cô Đường nghiêm túc nhắc nhở.
“Còn Thúy Lục nữa.” Tần Uyển Uyển bổ sung thêm.
Giản Hành Chi nghẹn họng, vội bổ sung: “Ta chỉ nói đùa thôi, bây giờ làm sao đây?”
Ba người chìm vào suy tư, Tạ Cô Đường khó hiểu: “Sao Liễu Phi Nhứ lại đột nhiên trói người như thế?”
“Cái này ta biết.” Tần Uyển Uyển phân tích cho y nghe: “Trước lúc tới Hoa Thành, chúng ta đã phát hiện Thẩm Tri Minh, Quân Thù, Ninh Bất Tu đều mang ma chủng.
Bởi vì một vài nguyên do, chúng ta suy đoán có khả năng hai người còn dư lại là Liễu Phi Nhứ và vị lão tổ thiếu niên của Vô Tương Tông cũng mang ma chủng.
Hôm nay xét lại hẳn trên người Liễu Phi Nhứ thật sự có ma chủng.
“Một vài nguyên nhân?” Tạ Cô Đường lấy làm lạ, nhưng lại cảm thấy không nên hỏi nhiều, bèn rẽ đề tài: “Hắn có ma chủng, sau đó thì sao?”
“Liễu Phi Nhứ mang ma chủng trên người, không thể phi thăng, cho nên mới thu gom Ngọc Linh Lung, thông qua Đăng Tiên Môn phi thăng.
Giản Hành Chi nhớ lại tất cả thông tin ở Hoa Thành: “Hắn là cháu của Liễu Nguyệt Hoa, bà ta vô cùng tin tưởng hắn.
Hắn cũng rất tích cực đối với hôn sự của Liễu Phi Sương, cho nên có khả năng hắn biết Ngọc Linh Lung trong tay Bạch Vi, cố ý nói cho Liễu Nguyệt Hoa dùng Thủy linh châu triệu hồi Ngọc Linh Lung đối phó Bạch Vi, thúc giục Liễu Phi Sương thành hôn, từ đó dụ Bạch Vi hiện thân.
Hắn chờ chúng ta cướp được Ngọc Linh Lung trong tay Bạch Vi, lại dùng Thúy Lục và Lạc Hành Chu trao đổi với chúng ta.”
“Lẽ nào hắn chưa từng nghĩ chúng ta không lấy được sao?” Tạ Cô Đường cau mày.
Tần Uyển Uyển nhắc nhở Tạ Cô Đường: “Cho dù không lấy được, trong tay chúng ta còn có hai mảnh ngọc ở Quỷ Thành và Hoang Thành.”
“Vậy…” Tạ Cô Đường ngập ngừng: “Rốt cuộc thực lực hắn thế nào mà có thể bắt đồng thời Liễu Nguyệt Hoa và Thúy Lục?”
“Hắn vốn kỳ Hóa Thần đại viên mãn, hiện tại đã gieo ma chủng, thực lực sâu không lường được.
Liễu Nguyệt Hoa không đề phòng hắn, Thúy Lục lại bị thương trong pháp trận của Bạch Vi, bị hắn bắt sống cũng là bình thường.”
Giản Hành Chi hiểu ý của Tạ Cô Đường, phân tích: “Nếu như cậu muốn bọn họ tự giải vây, sợ là không mấy khả thi.”
Nghe thấy lời này, mặt Tạ Cô Đường lộ vẻ đau khổ: “Chúng ta thật sự không còn cách nào khác sao?”