Sinh Ra Để Làm Nữ Phụ

Chương 423: Phu Quân Ta Là Kẻ Thù Chết Tiệt

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

“Ta là phó Thành chủ Quỷ Thành, sao có thể thiếu tiền tên nghèo rớt mồng tơi như hắn?” Thúy Lục cau mày: “Ta nói bừa thôi.”

“Vậy xong rồi.” Lạc Hành Chu lập tức nói: “Chắc chắn y sẽ không quay về, bây giờ làm sao đây?”

“Bây giờ…” Thúy Lục suy nghĩ: “Đầu tiên phải khôi phục tu vi của chúng ta.”

“Đều tại ta.” Vừa nói chuyện này, Liễu Nguyệt Hoa đã buồn bã thở dài: “Là ta quá tin tưởng Liễu Phi Nhứ, mới khiến hắn có cơ hội bỏ độc trong trà.”

“ Đúng là tại bà.” Thúy Lục gật đầu, Liễu Nguyệt Hoa nghẹn họng.

Khó khăn lắm đám người bọn họ mới thoát khỏi sát trận của Bạch Vi, đúng lúc bị thương thì bị cốc trà độc của Liễu Phi Nhứ hạ gục.

“Hôm nay muốn khôi phục tu vi chỉ đành dựa vào ta đi trộm thuốc giải.”

Thúy Lục suy nghĩ, đưa ra quyết định.

Lạc Hành Chu đưa mắt nhìn sang: “Tiền bối định trộm thế nào?”

“Các người truyền cho ta một chút linh lực…” Thúy Lục suy nghĩ: “Ta biến về nguyên thân, linh lực mất hết, ta chỉ là một con chim bói cá bình thường.

Ta bay đi, nghĩ cách trộm thuốc giải.”

“Kế sách hiện nay chỉ còn có vậy.”

Liễu Nguyệt Hoa thở dài, chủ động chìa ngón chân: “Nào.”

Bốn người chụm ngón chân, dồn sức một lát, tập hợp linh lực ít ỏi còn sót lại toàn thân.

Thúy Lục nhận được linh lực, nàng ta nhắm mắt, “bùm” một tiếng, hóa thành con chim bói cá nho nhỏ.

“Ta đi đây.”

Thúy Lục đập cánh bay đến bên cửa sổ.

Cửa sổ bị đóng chặt, Lạc Hành Chu đang định đi tới giúp đỡ, chợt nhìn thấy chim nhỏ nhảy lên, tung một cước thật mạnh vào cửa sổ, đá văng cánh cửa.

Thúy Lục vung chân chim, tiêu sái vỗ cánh bay ra ngoài.

Nhìn cửa sổ bị chim nhỏ đá văng, Lạc Hành Chu nghi hoặc: “Không phải cô ấy nói cô ấy không còn linh lực, chỉ là một con chim bói cá bình thường sao?”

“Cô ấy không có linh lực…” Liễu Nguyệt Hoa tinh mắt, giải thích cho Lạc Hành Chu: “Chỉ là sức lực bẩm sinh hơi lớn mà thôi.”

“Sức này …” Liễu Phi Sương lẩm bẩm: “Cũng lớn quá rồi đó.”

“Đừng lo nhiều thế, mau đóng cửa sổ lại …” Liễu Nguyệt Hoa nhắc nhở: “Đừng để phát hiện.”

“Để ta đi.”

Lạc Hành Chu xung phong nhận việc, y điều chỉnh phương hướng của mình, ủn m.ô.n.g lên, sau đó đẩy nửa thân trên về trước, rồi lại ủn m.ô.n.g lên, đẩy về trước.

Liễu Phi Sương và Liễu Nguyệt Hoa sững sờ nhìn y ngọ nguậy đến bên cửa sổ, nhổm người dậy giống như côn trùng, cắn song cửa chạm khắc hoa văn.

Lúc Lạc Hành Chu quay đầu, nhìn thấy mẹ vợ tương lai và cô vợ chấn kinh nhìn mình.

Trực giác Lạc Hành Chu cảm thấy mình đã làm gì không đúng, y nuốt nước bọt: “Sao thế?”

Liễu Phi Sương nghi hoặc: “Sao huynh không lăn qua?”

Liễu Nguyệt Hoa sửng sốt nhìn con gái mình: “Vì sao con không suy nghĩ bảo cậu ta nhảy qua?”

Ba người chìm vào suy tư.

Khoảnh khắc đó, đột nhiên Liễu Nguyệt Hoa cảm thấy lấy chỉ số IQ của người tại đó, bọn họ có thể sống sót hay không đúng là một vấn đề.

Thúy Lục vỗ cánh bay một mạch đến phòng Liễu Phi Nhứ, đúng lúc hắn không ở đây.

Thúy Lục quan sát trái phải một vòng, đánh bạo bay vào, chân móc vào cửa tủ chuyên đặt bình thuốc.

Nàng ta còn chưa kịp làm gì, bỗng nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng động, Thúy Lục vội vàng đóng cửa định bay ra ngoài, có điều chưa bay tới cửa sổ đã bị người ta bắt lại.

“Ta còn tưởng là cái gì…” Liễu Phi Nhứ bóp lấy nàng ta, cúi đầu cười: “Hóa ra là con chim.”

Thúy Lục không dám nhúc nhích, nàng ta nhìn gương mặt to đùng của Liễu Phi Nhứ, không khỏi phát run.

Liễu Phi Nhứ mỉm cười nhìn nàng ta, tay hơi dùng sức.

“Con chim này đang run.” Liễu Phi Nhứ nghiêng đầu: “Nó cũng biết sợ?”

Nói nhảm!

Ai sắp bị b*p ch*t mà không sợ?

Khoảnh khắc đó thậm chí Thúy Lục muốn dồn hết sức lực phản kháng, nhưng vừa nghĩ tới trước mặt tu sĩ dù sức lực lớn đến đâu thì nàng ta vẫn là con chim, Thúy Lục lập tức bình tĩnh lại.

Nàng ta nhất định phải dùng trí, làm sao mới có thể khiến Liễu Phi Nhứ buông tha mình?

Đầu óc Thúy Lục xoay chuyển cực nhanh, đột nhiên nàng ta nhớ ra đồng loại được hoang nghênh nhất của mình —— vẹt.

Loài người thích động vật nhỏ có thể tương tác với mình, lúc này trong mắt Liễu Phi Nhứ nàng ta chỉ là một con chim bình thường.

Một con chim bình thường biết lấy lòng hắn, không chừng hắn sẽ vừa mắt hơn.

Thúy Lục ngẫm nghĩ, chậm rãi mở miệng tíu tít xướng ca.

Đây là điệu hát dân gian thôn quê ca ngợi người khác.

Ngũ âm của nàng ta không hoàn chỉnh, hát vô cùng khó nghe, nhưng có thể lờ mờ nhận ra là đang hát cái gì.

“Ồ, con chim này biết ca hát.” Thị nữ bên cạnh mỉm cười: “Có phải à linh điểu không?”

“Chút xíu linh khí trên người cũng chẳng có.” Liễu Phi Nhứ rủ mắt nhìn, nhưng tay lại nới lỏng: “Một con chim bình thường mà thôi.”

Nói xong, Liễu Phi Nhứ đặt nó lên bàn: “Dám chạy, ta g.i.ế.c ngươi.”

Vừa nghe thấy lời này, Thúy Lục cụp đầu, lộ vẻ ngoan ngoãn.

Sinh Ra Để Làm Nữ Phụ

Chương 423: Phu Quân Ta Là Kẻ Thù Chết Tiệt