Sinh Ra Để Làm Nữ Phụ

Chương 424: Phu Quân Ta Là Kẻ Thù Chết Tiệt

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Rốt cuộc Liễu Phi Nhứ vui vẻ một chút: “Ồ, hiểu tiếng người?”

Hiểu tiếng người cái đầu nhà ngươi, ông đây vốn đã hóa người rồi!

Thúy Lục nghiến răng, nhưng vì sinh tồn nên vẫn nhẫn nại.

Một lát sau, nàng ta nhìn thấy Liễu Phi Nhứ lấy vòng tay đặt trước mặt nàng ta: “Biết nhảy vòng không?”

Thúy Lục cứng đờ, Liễu Phi Nhứ mỉm cười: “Không biết thì c.h.ế.t đi.”

Nghe vậy, Thúy Lục không hề lưỡng lự nhảy qua.

Liễu Phi Nhứ thấy chim mập nhỏ linh hoạt như thế thì lập tức hứng thú, gọi thị nữ lấy nhiều vòng lửa tới, ra lệnh cho Thúy Lục: “Nào, nhảy, nhảy thêm mấy cái.”

Thúy Lục bị ép nhảy vòng lửa, nhảy xong vòng lửa lại biểu diễn nhảy múa, dùng vũ điệu ca tụng Liễu Phi Nhứ, vỗ m.ô.n.g ngựa(*) hắn.

(*) Nịnh bợ

Nghìn thủng vạn thủng, m.ô.n.g ngựa không thủng.

Dù là sự bợ đỡ của một con chim, Liễu Phi Nhứ cũng vô cùng vui vẻ.

Thúy Lục thấy đám người buông lỏng, càng ra sức diễn, bắt đầu biểu diễn eo chim lắc vòng ngọc.

Lắc eo bằng vòng ngọc hơi chán, Liễu Phi Nhứ nhìn một lát là mệt, bảo người nhốt nàng ta vào lồng chim, xem thời gian: “Cũng sắp tới tối rồi, đi, xem thử bổn tên đần độn kia.”

Nói xong, Liễu Phi Nhứ đi ngang Thúy Lục.

Thúy Lục thấy Liễu Phi Nhứ nhìn lại, vội vàng lắc vòng ngọc nhanh hơn.

Liễu Phi Nhứ lạnh nhạt nhìn lướt qua rồi dẫn người rời đi.

Đợi sau khi đám người rời khỏi, Thúy Lục lập tức chạy tới mép lồng chim, lấy cánh nâng gậy gỗ đóng cửa lồng, vọt tới tủ thuốc, dùng miệng chim bới bình thuốc, tìm từng bình một.

Tìm một lát, nàng ta ngửi được mùi thuốc giải, chúi đầu vào, hít một hơi thật sâu.

Thuốc phấn dính đầy mặt nàng ta, nàng ta cảm giác linh lực trở về, vội rút đầu ra, đậy nút bình thuốc lại, thu nhỏ bình, vội vã lấy mỏ ngậm bình thuốc bay về.

Lúc nàng ta bay về phía phòng chứa củi, Liễu Phi Nhứ cũng đã đến nơi.

Từ xa nhóm Lạc Hành Chu đã nghe thấy Liễu Phi Nhứ đi đến, ba người nhìn nhau, Lạc Hành Chu hoảng loạn trước tiên: “Thôi rồi, hắn vừa thấy Thúy Lục không ở đây, chắc chắn muốn g.i.ế.c chúng ta.”

“Hôm nay c.h.ế.t chắc rồi.”

Liễu Phi Sương thẫn thờ ngẩng đầu nhìn Lạc Hành Chu: “Lạc Hành Chu, không ngờ ta sẽ cùng c.h.ế.t với huynh.”

“Phi Sương…” Lạc Hành Chu nhìn vào mắt nàng, chân thành tha thiết: “Ta không hối hận.”

“Tâm sự nhau nghe à?”

Liễu Phi Nhứ đá văng cửa chính, đang định mở miệng, sắc mặt hắn đại biến: “Thúy Lục đâu?”

“Cô ấy …” Liễu Nguyệt Hoa còn chưa nói xong, bỗng nghe thấy một tiếng quát lớn: “Bà ở đây!!!”

Vừa dứt lời, Liễu Phi Nhứ cảm thấy một vòng lửa bay thẳng từ cửa sổ tới!

Liễu Phi Nhứ vội vàng lui ra khỏi phòng chứa củi.

Thúy Lục hóa từ dạng chim sang dạng người bay vào, ánh sáng trên tay lướt qua, dây trói ba người đứt hết.

Nàng ta ném bình thuốc cho Liễu Nguyệt Hoa, nhìn chòng chọc Liễu Phi Nhứ, nghiến răng: “Nhảy vòng lửa đúng không? Xoay vòng ngọc đúng không? Ca hát đúng không? Nhảy múa đúng không? Để bà đây biểu diễn cho ngươi!”

Tiếng nói vừa dứt, Thúy Lục đuổi theo Liễu Phi Nhứ xông ra ngoài.

Nàng ta giơ tay lên, vô số vòng lửa ném về phía Liễu Phi Nhứ, vừa ném vừa mắng: “Nhảy! Nhảy cho bà! Lông bà sắp cháy hết cả rồi! Con bướm rách nát nhà ngươi còn không bay lượn nhảy múa cho bà xem!”

Liễu Phi Nhứ bị nhiều vòng lửa đập đến đầu óc choáng váng, giơ tay vung một cái, bươm bướm cuốn lên cuồng phong tạo thành phòng ngự giữa không trung.

Sau khi hất văng vòng lửa “keng keng” , hắn ta nghiến răng nói: “Không biết điều!”

Dứt lời, Liễu Phi Nhứ quát lớn: “Người đâu! g.i.ế.c bọn chúng!”

Hàng trăm tu sĩ nghe thấy tiếng Liễu Phi Nhứ, lập tức chạy tới nội viện.

Liễu Nguyệt Hoa, Lạc Hành Chu, Liễu Phi Sương đã ngửi thuốc giải, đang c.h.é.m thị vệ chạy tới.

Liễu Nguyệt Hoa vung tay đánh một pháp quyết lên người bên cạnh, quay đầu nói với Lạc Hành Chu: “Hành Chu, mang Phi Sương đi, dẫn người Liễu gia khác đến cứu.

Ta và Thúy Lục ngăn cản Liễu Phi Nhứ!”

Nói xong, Liễu Nguyệt Hoa mở ra một con đường cho bọn họ rồi cùng xông về phía Liễu Phi Nhứ với Thúy Lục.

“Giỏi, giỏi lắm.” Liễu Phi Nhứ nhìn Liễu Nguyệt Hoa lao tới, vẻ mặt lạnh lẽo: “Liễu Nguyệt Hoa, không ngờ ngươi lại giúp người ngoài đối phó ta, ngươi có biết ta là ai không?”

“Ta mặc kệ ngươi là ai.” Liễu Nguyệt Hoa lạnh giọng: “Ngươi tính kế Phi Sương, ngươi chính là kẻ thù của ta! Tin ngươi là mắt ta bị mù, nạp mạng đi!”

Dứt lời, Liễu Nguyệt Hoa gọi ra pháp khí, tay cầm roi dài quất một roi về phía Liễu Phi Nhứ.

Liễu Phi Nhứ lộ vẻ mặt khinh thường, giơ tay đánh văng Liễu Nguyệt Hoa.

Liễu Nguyệt Hoa bị đánh rớt ầm xuống đất, Liễu Phi Nhứ thờ ơ nhìn bà: “Những năm nay, ngươi sa vào tục vật, đừng nói hiện giờ chỉ khôi phục một nửa tu vi, cho dù khôi phục toàn bộ thì ngươi cũng là phế vật.

Liễu thị ta xuất hiện con cháu như ngươi đúng là mất hết mặt mũi.”

“Ngươi…” Liễu Nguyệt Hoa th/ở dốc, ngẩng đầu nhìn hắn: “Rốt cuộc ngươi là ai?”

Sinh Ra Để Làm Nữ Phụ

Chương 424: Phu Quân Ta Là Kẻ Thù Chết Tiệt