Tần Uyển Uyển bình tĩnh lại, trấn an Thúy Lục: “Không có gì, ta nghỉ ngơi một chút là khỏe.
Mọi người mặc kệ ta, cứ đi đi.”
Lúc Thúy Lục gọi Tần Uyển Uyển, Tạ Cô Đường cũng đi gọi Giản Hành Chi.
Giản Hành Chi đang nghiến răng vật lộn với dây buộc tóc.
Y tìm một quyển sách chuyên dạy làm sao buộc búi tóc, nhưng mắt nhìn thì biết đấy, còn tay lại tự có ý thức của mình.
Y cố gắng rất lâu cũng không thành công, đang bực bội thì nghe thấy Tạ Cô Đường gọi: “Tiền bối, Hành Chu muốn mời mọi người uống rượu trước khi thành hôn, tiền bối có đi cùng không?”
“Sắp thành hôn rồi, còn uống rượu cái gì?”
Giản Hành Chi nhìn gương giật tóc, bực mình đáp: “Không đi!”
Tạ Cô Đường đã quen tính tình của Giản Hành Chi, cũng không tức giận, chỉ khuyên: “Chuyện hôn lễ đều xong hết rồi, Hành Chu nghĩ sau hôn lễ ngày mai thì tiền bối phải lên đường, định mở tiệc chiêu đãi, trò chuyện một phen, coi như cảm tạ.”
Nghe nói thế, động tác Giản Hành Chi hơi chậm lại, nhưng nhớ đến Tần Uyển Uyển vẫn còn đang đợi mình, y vẫn đáp: “Ta nhận tấm lòng, hôm nay có việc, ngày khác tụ họp!”
Đã nói tới nước này, Tạ Cô Đường cũng không miễn cưỡng, chỉ bảo: “Vậy tiền bối nghỉ ngơi cho khỏe, Cô Đường lui trước.”
Sau khi Tạ Cô Đường đi, Giản Hành Chi chỉ thấy một con hạc bay đến trước cửa sổ.
Hạc kia mang theo linh lực của Tần Uyển Uyển, y búng ngón tay một cái, lập tức nhìn thấy con hạc hóa thành một dòng chữ vàng: “Gặp trước miếu thờ phố Đông.”
Miếu thờ phố Đông cách bến đò không xa.
Tần Uyển Uyển hẹn ở đó, lẽ nào muốn đi chơi thuyền trên hồ với y?
Giản Hành Chi suy nghĩ trong lòng, động tác búi tóc trên tay lập tức nhanh hơn.
Đàn ông tốt không thể để người yêu đợi!
Y vội vàng búi xong tóc, gấp gáp ra cửa.
Lúc đến nơi hẹn, mặt trời đã xuống núi, phố đã lên đèn, vô cùng náo nhiệt.
Y đứng ở cổng nhìn xung quanh một vòng, mua một bó hoa từ trong giỏ người phụ nữ bán hoa, tay chân luống cuống đứng bên đường.
666 giải thích cho y: “Chắc chắn nữ chính phải đi từ giao lộ bên kia qua, ngài đưa lưng về phía giao lộ, đằng trước có đèn, ngài đi về trước hai bước, đứng dưới ánh đèn đợi một lát.
Đến khi nữ chính gọi tên ngài, ngài chậm rãi quay đầu lại, nhớ kỹ nhất định phải chậm, phải làm dáng, ánh mắt dịu dàng, có cảm giác tìm người trăm nghìn lần, người đang đứng dưới ánh đèn tàn(*)! Ngài hiểu chưa?”
(*) Lấy từ bài thơ Thanh ngọc án – Nguyên tịch của Tân Khí Tật
Giản Hành Chi suy nghĩ một lúc, chắt lọc nội dung chủ yếu, tóm lại là gọi tên y, y chậm rãi quay đầu, ánh mắt dịu dàng.
Y gật đầu: “Hiểu rồi.”
Y cầm hoa trên tay nhìn về phía pho tượng thần, đưa lưng về hướng giao lộ đợi hồi lâu, rốt cuộc nghe thấy tiếng gọi kích động khó tin: “Giản Hành Chi?”
Nhân sinh ồn ã, y không phân biệt được giọng nói này là của ai, chỉ đành dựa theo lời 666 chầm chậm, chầm chậm quay đầu lại.
Đợi khoảnh khắc Giản Hành Chi quay đầu dịu dàng nhìn lại, y trông thấy một đám người.
Lạc Hành Chu dẫn Liễu Phi Sương, Tạ Cô Đường ôm Nam Phong, Thúy Lục đứng bên cạnh, năm người đang mê muội nhìn y.
Thúy Lục không nể nang đả kích: “Cậu sao thế? Sái cổ hả?”
“Không, đang vận động.”
“Sao ngài…” Tạ Cô Đường ngờ vực nhìn y mặc TSm hồng lam thêu mai trắng, vấn tóc bằng tơ lụa trắng: “Ăn mặc… đẹp thế?”
Hai chữ “đỏm dáng” kề ngay cửa miệng, có điều lịch sự đã khiến Tạ Cô Đường đổi từ.
Giản Hành Chi căng da mặt, giả vờ bình tĩnh: “Ta dạo phố, mặc đại thôi.”
“Vậy…” Liễu Phi Sương nhíu mày, hỏi tiếp: “Ngươi đứng trước thổ thần cầm bó hoa làm gì?”
“Ta…” Giản Hành Chi không thể trơ mặt mà nói hoa tặng cho Tần Uyển Uyển, y nhìn một đống hoa dưới đất, cắm hoa xuống: “Bái thần.”
Nói xong, y quyết định đảo khách thành chủ: “Các người tới làm gì?”
“Uống rượu đó.” Lạc Hành Chu giơ tay lên chỉ bến đò bên cạnh: “Ta thuê thuyền rồi, tối nay muốn dẫn mọi người chơi thuyền trên hồ! Giản đạo quân đi chung nhé?”
“Không đi.” Giản Hành Chi nghiêm mặt từ chối: “Ta đi dạo một mình.”
“Đi dạo một mình không vui đâu.” Lạc Hành Chu vươn tay kéo y, thuyết phục: “Đi dạo một mình buồn lắm, ta vừa nhìn đã biết chắc chắn Giản đạo quân cô đơn nhiều năm.
Đi, để ta dẫn người đi tiêu sái…”
“Không cần.” Giản Hành Chi kéo tay y ra, muốn từ chối: “Một mình ta đủ rồi.”
Hai người đưua lưng về phía nhóm người lôi lôi kéo kéo trên phố hồi lâu, đột nhiên sau lưng vang lên tiếng gọi ngập ngừng: “Giản Hành Chi?”
Nghe thấy giọng nữ, tất cả mọi người lập tức quay đầu.
Tần Uyển Uyển mặc váy dài Lưu Tiên(*) trắng thêu hoa đào, trông không khác gì ngày thường nhưng bỗng nhiên cảm thấy ngọt ngào xinh đẹp hơn rất nhiều.
(*) Tức váy xếp ly, bắt nguồn từ thời Hán.
Mọi người nhìn Tần Uyển Uyển không bình thường, lại quay đầu nhìn Giản Hành Chi không bình thường.
Đột nhiên bọn họ nhận ra cái gì.