“A!!!” Lạc Hành Chu sực hiểu: “Hóa ra hai người ra ngoài hẹn hò!”
“Mọi người đều ở đây à …” Tần Uyển Uyển mỉm cười, ngẫm nghĩ, chỉ đành tới đâu hay tới đó, bèn nói: “Đi đâu đấy?”
“Chúng ta thuê thuyền…” Lạc Hành Chu khuyên Tần Uyển Uyển: “Tối nay du hồ, ta nghe nói mọi người tham gia hôn lễ xong sẽ đi, nghĩ đến tương lai không biết lúc nào gặp lại, chi bằng hôm nay uống một bữa.
Tần cô nướng, hay là đi cùng nhé?”
Tần Uyển Uyển nghe vậy, nhìn mọi người xung quanh, ai nấy đều mong đợi nhìn họ, mặc dù Giản Hành Chi khoanh tay bực bội nhưng ánh mắt liếc xéo Lạc Hành Chu cũng mang theo chút mong đợi.
Tần Uyển Uyển suy nghĩ, mỉm cười: “Vậy đi chung đi.”
“Giản đạo quân.” Lạc Hành Chu vui vẻ quay đầu: “Tần cô nương nói đi chung.”
“Nàng đã nói đi chung rồi …” Dáng vẻ Giản Hành Chi giống như không tình nguyện: “Vậy thì đi chung.”
“Đi!”
Lạc Hành Chu vui vẻ dẫn mọi người: “Ta và Phi Sương giới thiệu đặc sắc Hoa Thành cho mọi người biết một chút!”
Nói xong, cả nhóm đi theo Lạc Hành Chu lên thuyền.
Thuyền không lớn không nhỏ, Lạc Hành Chu bảo người chèo thuyền, chuẩn bị rượu và lò nướng, dẫn mọi người ra mũi thuyền nướng thịt uống rượu.
“Giản đạo quân.” Lạc Hành Chu quay đầu nhìn Giản Hành Chi: “Ngài biết chơi trò oẳn tù tì không?”
“Ta…” Giản Hành Chi bất giác liếc nhìn Tần Uyển Uyển, Tần Uyển Uyển đang ăn thịt nướng lập tức bước lên: “Nào, ta chơi với huynh.”
“Được đấy.” Lạc Hành Chu gật đầu: “Vậy ta chọn một đội, cô chọn một đội, chúng ta thay phiên oẳn tù tì.
Người thắng ở lại, người thua đi, xem thử người đội nào thua hết trước, đội thua sẽ uống.”
“Được.” Tần Uyển Uyển gật đầu: “Chúng ta chơi trước, thắng thì chọn người.”
“Hợp lý.”
Lạc Hành Chu khen ngợi một tiếng, xắn tay áo lên, oẳn tù tì chọn người với Tần Uyển Uyển.
Tần Uyển Uyển chọn Giản Hành Chi, Tạ Cô Đường.
Lạc Hành Chu chọn Thúy Lục, Liễu Phi Sương, Nam Phong.
Giản Hành Chi thấy Tần Uyển Uyển chọn Tạ Cô Đường, thầm nói: “Sao nàng không chọn Thúy Lục, vừa nhìn đã biết Tạ Cô Đường là người đứng đắn, sao có thể chơi thắng họ?”
“Người không biết đó thôi.” Tần Uyển Uyển nhỏ giọng trấn an Giản Hành Chi: “Tạ Cô Đường không đứng đắn chút nào.”
Nghe vậy, Giản Hành Chi nghi ngờ nhìn Tạ Cô Đường, lại quay đầu nhìn Tần Uyển Uyển: “Làm sao nàng biết?”
Tần Uyển Uyển nghẹn họng, khẽ ho một tiếng, quay đầu nhìn Lạc Hành Chu: “Nào nào nào, chúng ta để Giản Hành Chi chơi trước.”
Giản Hành Chi không biết chơi oẳn tù tì, dưới sự chỉ dạy tận tình của mọi người, y nhanh chóng học được cách chơi.
Ban đầu, y còn thua, đánh vài ván, y đã thành người mạnh nhất tại đó, chỉ có Thúy Lục và Tạ Cô Đường có thể phân cao thấp với y.
Tần Uyển Uyển đã uống vài ly cảm thấy hoang mang, lẽ nào ở thế giới này, chơi oẳn tù tì cũng phải xét tu vi?
Lòng nàng tổn thương gấp bội, chỉ đành đến bên lò nướng ăn thêm mấy xâu thịt báo thù.
***
Thuyền nhỏ trôi theo dòng chảy, lướt qua hồ sen.
Nhóm người ăn uống no say xong thì gom lại tán gẫu, Lạc Hành Chu nói nhiều, kể với mọi người chuyện lý thú ở Thiên Kiếm Tông.
“Vào Tông môn chúng ta trước tiên phải xem tâm tính, dựa vào tâm tính mà chia ra Vấn Tâm Tông và Đa Tình Kiếm.
Lúc sư huynh của ta còn nhỏ không biết cười, đối xử với mọi người đều vô cảm.
Ta còn nhớ trước đây huynh ấy vừa vào Tông môn trông rất dễ thương, ta và muội muội ta, đúng, là đại mỹ nhân đệ nhất thiên hạ Tô Chẩm Tuyết!” Lạc Hành Chu kiêu hãnh: “Giải thích một chút, muội muội ta theo họ mẫu thân.
Khi đó, chúng ta thường xuyên tìm huynh ấy chơi, mỗi ngày đưa đồ ăn cho huynh ấy, rốt cuộc có một ngày chúng ta lén lút chạy đến hậu sơn chơi.
Trưởng lão Hình Phạt Đường vừa đến hỏi huynh ấy, huynh ấy đã kể sạch sành sanh, chẳng chịu bao che chút nào.
Phụ thân ta vừa nhìn đã biết hạt giống tốt Vấn Tâm Kiếm!”
Lạc Hành Chu vỗ tay: “Lãnh tâm lãnh tình, đại đạo chí công.” Y giơ ngón tay lên với Tạ Cô Đường: “Người bảo vệ Ranh giới sinh tử tốt nhất, sư huynh ta – Tạ Cô Đường!”
Nghe thấy vậy, Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi không khỏi nhìn Tạ Cô Đường lâu hơn.
Vẻ mặt Tạ Cô Đường điềm tĩnh uống rượu, Thúy Lục nghe vậy hơi ngạc nhiên: “Trông Tạ Cô Đường không giống loại người này lắm?”
“Cô không hiểu huynh ấy.” Lạc Hành Chu xua tay: “Vấn Tâm Kiếm là thế nào, Tông môn chúng ta rõ nhất.
Thật ra sư huynh của ta rất tốt …” Lạc Hành Chu hơi đau lòng: “ Nhưng mọi người không dám tiếp cận huynh ấy, quan hệ quá sâu, sau này huynh ấy đến Ranh giới sinh tử canh giữ mấy trăm năm, nghĩ tới là đau lòng.”
“Ranh giới sinh tử.” Giản Hành Chi nghe vậy, lấy làm lạ: “Rốt cuộc là chỗ nào?”
“Ranh giới sinh tử là nơi tà địa mà Thiên Kiếm Tông trấn áp, phong ấn vô số yêu ma bên trong, hiện thế có thể gây ra đại loạn thiên hạ.
Vì để ra ngoài, đám yêu ma này không ngừng thả tà khí ở chỗ phong ấn, quấy nhiễu tâm trí con người.