Sinh Ra Để Làm Nữ Phụ

Chương 442: Phu Quân Ta Là Kẻ Thù Chết Tiệt

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

“Không sao …” Tần Uyển Uyển nhìn Thúy Lục xấu hổ, gượng cười, an ủi bản thân: “Đây cũng là một loại phương thức quảng cáo, quan trọng ở tên tuổi, không sao.”

Nhóm người đi theo đám đông thông qua thị vệ kiểm tra.

Mặc dù ngoài cổng có cú phản lưới nhà, nhưng sau khi vào thành chính của Vô Tương Tông, bọn họ phát hiện việc truyền bá của Thúy Lục làm không tồi, vừa vào thành trì, đâu đâu cũng là lời đồn về nàng.

“Thanh thế đã tạo.” Tần Uyển Uyển gật đầu: “Vậy chúng ta phải chuẩn bị bước tiếp theo.” Nói xong, nàng nhìn sang Thúy Lục: “Y phục.”

“ Đúng vậy!” Thúy Lục gật đầu: “Người nhờ y phục, ngựa nhờ yên.” Nàng ta tự tin nhìn Tần Uyển Uyển: “Ta đã bảo người chuẩn bị sẵn cho muội rồi.”

“Thúy Lục tỷ tỷ chu đáo thế?” Tần Uyển Uyển hơi ngạc nhiên, Thúy Lục kiêu hãnh: “Đương nhiên.”

Nói xong, nàng ta dẫn đường đi trước, mang mọi người vào khách sạn: “Ta đã bảo thuộc hạ sắp xếp trước, chẳng phải muốn trở thành kẻ khiến người khác chú mục sao?”

Thúy Lục dẫn nàng vào gian phòng mà thuộc hạ chuẩn bị sẵn.

Vừa bước vào, Tần Uyển Uyển đã nhìn thấy một đống y phục đính lông chim tòn ten sặc sỡ, Thúy Lục đưa lưng về phía y phục, nhìn Tần Uyển Uyển, giang rộng hai tay, kích động nói: “Thế nào? Ta chuẩn bị chiến bào cho muội, có phải đẹp lắm không! Diễm lệ, lộng lẫy lắm không!

Tần Uyển Uyển nhìn màu sắc phức tạp đính toàn đá quý hoàng kim, phục sức tràn đầy phong cách loài chim, không biết phải miêu tả thế nào.

Không phải không đẹp, mà là hơi lố.

Cảm giác lúc mặc vào, bản thân không còn là người nữa, mà thành người chim.

Nhưng nhìn ánh mắt kích động chờ đợi tán đồng của Thúy Lục, Tần Uyển Uyển không nói nên lời.

Nàng nghẹn hồi lâu, chỉ có thể tìm một bộ ít lông chim nhất trong đống áo quần, giơ tay chỉ vào y phục đỏ thẫm: “Ta cảm thấy bộ này rất đẹp.”

“Có mắt nhìn!”

Thúy Lục vỗ tay, xúc động nói: “Vậy thì bộ này!”

Chọn xong y phục, Thúy Lục lại dẫn nàng chọn trang sức, bận rộn cả một ngày, cuối cùng cũng nghỉ ngơi.

Đợi sáng sớm hôm sau, mọi người tập hợp lại.

Những người khác không quan trọng, tất cả đều giúp đỡ Tần Uyển Uyển hóa trang.

Tần Uyển Uyển thay y phục xong, Tạ Cô Đường vấn tóc cho nàng, Nam Phong cầm lư hương ủi y phục cho nàng, Giản Hành Chi ngồi dũa móng tay cho nàng tinh tế đến mức tựa như mài kiếm, Thúy Lục thì trang điểm cho nàng.

“Bộ y phục này là chiến y năm đó ta c.h.é.m g.i.ế.c chiến trường, lấy m.á.u nhuộm đỏ.” Thúy Lục kiêu hãnh mở miệng, kẻ một đường mắt xếch cho Tần Uyển Uyển.

Tần Uyển Uyển nghe thế chấn kinh, ngước mắt lên, lập tức muốn cởi áo, kết quả vừa mở mắt đã thấy ánh mắt cảnh cáo của Thúy Lục: “Đừng lộn xộn!”

Tần Uyển Uyển chưa hết bàng hoàng, Thúy Lục kẻ mắt cho nàng xong, bắt đầu vẽ mày: “Đó là lần ta g.i.ế.c nhiều kẻ địch nhất.

Để kỷ niệm, ta cố ý bảo thợ may khiến nó luôn duy trì màu sắc tươi đẹp này.

Hôm nay, ta phối hợp trang điểm ma nữ cho muội, đảm bảo muội vừa ra trận, khí trấn tứ phương!”

Tần Uyển Uyển nghe Thúy Lục giải thích, liếc mắt nhìn gương đồng.

Tim nàng đập cực nhanh, nhưng không nhìn thấy hình dáng của mình.

Khó khăn lắm mới đợi được Thúy Lục buông mặt nàng ra, lúc Thúy Lục dịu dàng nói “Xong rồi ”, nàng nhìn thấy một Tần Uyển Uyển phiên bản hắc hóa hoàn toàn trên gương đồng.

Tần Uyển Uyển nhìn mình trong gương, không khỏi lâm vào trầm tư.

Rốt cuộc nàng là người nổi nhất đại hội hay là nhân vật phản diện lớn nhất đại hội?

“Thế nào?”

Thúy Lục xúc động hỏi, Tần Uyển Uyển trầm mặc.

Thật lâu sau, nàng quay sang Giản Hành Chi: “Người cảm thấy thế nào?”

Giản Hành Chi ngây người, sau đó vỗ tay: “Đẹp, đẹp lắm, y chang ma đầu trước đây ta từng gặp!”

Tạ Cô Đường nghe vậy, lập tức nói theo: “ Đúng vậy, trang phục hôm nay của Uyển Uyển tuyệt đối hút mắt.

Nếu là ta, nhất định vừa nhìn đã để mắt đầu tiên.”

Để mắt tới kẻ địch phải không?

Tần Uyển Uyển oán thầm, dời mắt lên người Nam Phong bình thường nhất ở đây.

Nam Phong ủi xong nếp nhăn cuối cùng nho nàng, cất hương cầu(*), gượng cười: “Chủ nhân, chúng ta hết thời gian rồi.”

(*) Một quả cầu kim loại có dạng rỗng, bên trong đặt một bát kim loại có thể xoay, dù xoay hướng nào thì miệng bát cũng hướng lên trên, lúc thắp hương trong bát thì khói cũng bay ra từ lỗ chạm rỗng.

Tần Uyển Uyển hít sâu một hơi, tự nhủ thứ quan trọng nhất là linh hồn, không phải bề ngoài.

Nàng gật đầu đứng lên, khí thế nói: “Đi thôi.”

“Được.” Giản Hành Chi vỗ tay: “Chúng ta phân chia nhiệm vụ, một người thành công bắt buộc phải có cái gì?”

“Linh thú.”

Thúy Lục lập tức hóa thành thân chim, đứng trên bàn.

“Tùy tùng.”

Tạ Cô Đường đứng lùi ra sau lưng Tần Uyển Uyển.

“Người hầu.” Nam Phong dứng sau lưng Tần Uyển Uyển.

“Còn gì nữa?”

Tần Uyển Uyển và tất cả mọi người nhìn sang Giản Hành Chi, thấy Giản Hành Chi khẽ ho một tiếng, đứng bên cạnh Tần Uyển Uyển, nhỏ giọng nhắc nhở: “Đàn ông.”

Sinh Ra Để Làm Nữ Phụ

Chương 442: Phu Quân Ta Là Kẻ Thù Chết Tiệt