Người này suy nghĩ không giỏi, chứ thực thi là đệ nhất.
Nàng bức bí trong lòng, ngước mắt nhìn chòng chọc hoa ngọc lan đặt ở đầu giường, đột nhiên cảm thấy hoa cũng chẳng đẹp mấy.
Nàng nhớ đến lúc nãy, không khỏi cúi đầu nhìn n.g.ự.c mình.
Nhỏ quá ư? Ghét bỏ đến thế à?
Không đúng, y yêu cầu cao vậy sao?
Nàng càng nghĩ càng tức, đột ngột ngồi dậy, đá mạnh bên cạnh một cái.
Giản Hành Chi bị dọa nhảy dựng, luống cuống quay đầu: “Nàng… nàng làm gì đấy?”
“Lúc nãy người có ý gì?”
Nàng nhìn chằm chằm y chất vấn, sắc mặt Giản Hành Chi hơi mất tự nhiên, y kéo chăn che đậy nửa th*n d*** của mình, lắp bắp đáp: “Không… không có gì.”
“Có phải người chê ta không?”
“Không phải!” Nghe hỏi thế, Giản Hành Chi tức khắc ngồi dậy, kích động nói: “Ta rất thích nàng!”
Vừa dứt lời, Giản Hành Chi nhận ra tầm mắt của Tần Uyển Uyển, tấm chăn trượt xuống, lộ ra vị trí y muốn che.
Tần Uyển Uyển đơ người nhìn y, Giản Hành Chi cướp lại chăn, lúng túng nói: “Ta...! ta … ta không cố ý!”
Tần Uyển Uyển cũng hơi xấu hổ.
Giản Hành Chi tựa vào mép giường, túm chặt chăn, căng thẳng giải thích: “Ta không có nghĩ gì, ta thật sự chỉ muốn sờ một cái, ta thật sự không muốn làm gì cả.
Chúng ta trở về Tiên giới, ta sẽ đến đề thân, ta …”
Lời còn chưa dứt, Tần Uyển Uyển bổ nhào vào lòng Giản Hành Chi, vươn tay ôm lấy cổ y, thấp giọng bật cười thành tiếng.
Giản Hành Chi nhất thời ngây ngốc, thầm nghĩ Tần Uyển Uyển vui là được.
Y thả lỏng hơn nhiều, vươn tay đỡ nàng, sợ nàng cười đến té xuống giường.
Tần Uyển Uyển tựa vào lòng y, lắng nghe nhịp tim y một lát.
Hồi lâu sau, nàng dịu dàng lên tiếng: “Ta cảm giác được vị trí của phụ mẫu ta rồi.”
“Ừ.”
Giản Hành Chi rủ mắt: “Lúc nãy ta cũng cảm giác được rồi.”
“Cám ơn người.”
“Chuyện phải làm mà.”
“Vậy ta cũng tặng người một món quà.” Tần Uyển Uyển suy nghĩ, nàng buông y ra, cầm nhánh hoa ngọc lan lên, ngắt hoa xuống, giữ lại một cành khô nho nhỏ.
Cành khô trên tay nàng được ánh sáng bao phủ.
Một lát sau, cành khô biến thành hình dáng ngọc thạch, Tần Uyển Uyển đục một lỗ nhỏ trên cành, tìm một sợi dây đỏ trong túi Càn Khôn, xỏ xuyên qua lỗ nhỏ.
Giản Hành Chi quan sát nàng làm, nhích tới gần, ngạc nhiên hỏi: “Đây là gì?”
Tần Uyển Uyển xỏ dây đỏ xong, chìa tay cầm dây đỏ, để mặt dây chuyền rũ xuống, lắc lắc trước mặt Giản Hành Chi: “Tặng người.”
Giản Hành Chi sững sờ nhìn dây chuyền, bỗng nhiên không dời nổi mắt.
Tần Uyển Uyển giơ tay gạt tóc Giản Hành Chi, vòng qua cổ y.
Giản Hành Chi hiểu chuyện cúi đầu để Tần Uyển Uyển thắt nút phía sau cổ mình.
Tần Uyển Uyển vừa thắt vừa thấp giọng nói: “Đợi trở về Tiên giới, ta sẽ chọn một mảnh ngọc thật đẹp làm quà tặng người.”
“Ta…” Giản Hành Chi rủ mắt, giấu đi cảm xúc trong mắt: “Ta cảm thấy mảnh này đã đẹp lắm rồi.”
Tần Uyển Uyển thả tay xuống, điều chỉnh vị trí mảnh ngọc, nhìn kỹ chốc lát, ngẩng đầu cười nói: “Đẹp lắm.”
Giản Hành Chi được khen bèn ngượng ngùng cười, đột nhiên y nghĩ tới gì đó, vội vàng cầm hoa ngọc lan mà Tần Uyển Uyển đặt bên cạnh lên, học theo động tác của nàng làm một mặt dây chuyền hoa ngọc lan, vui vẻ đeo cho Tần Uyển Uyển: “Ta cũng tặng nàng.”
Tần Uyển Uyển mỉm cười không nói.
Đợi Giản Hành Chi buộc xong dây chuyền cho nàng, Tần Uyển Uyển cúi đầu nhìn ngắm, dịu dàng nói: “Ta thích lắm.”
Nói xong, nàng nhìn sắc trời, nằm xuống giường: “Ngủ thôi, ngày mai bàn bạc với mọi người xem làm sao tìm phụ mẫu ta.”
Giản Hành Chi đáp lời, nằm xuống bên cạnh nàng.
Hai người đắp chăn, nhắm mắt lại.
Một lát sau, Tần Uyển Uyển dần ngủ sâu, nàng nghiêng người, đưa lưng về phía Giản Hành Chi.
Trong mơ màng, nàng cảm giác có người ôm lấy mình từ phía sau.
“Uyển Uyển.” Giọng Giản Hành Chi rất khẽ: “Đây là món quà đầu tiên người khác tặng ta mà không liên quan đến tu hành.”
Tần Uyển Uyển hơi mệt, nàng ậm ừ lên tiếng đáp: “Sau này tặng người nhiều hơn nữa.”
“Uyển Uyển.” Giản Hành Chi tựa đầu vào lưng nàng, ôm chặt: “Ta thật sự rất thích nàng.”
Rất thích, nàng cho ta nhiều lần đầu tiên trong cuộc đời như vậy.
Hai người ngủ một giấc đến sáng.
Giản Hành Chi mở mắt trước tiên, y thấy Tần Uyển Uyển đang ngủ ngon lành, hơi không muốn buông ra, ngẫm nghĩ rồi bèn nhắm mắt lại.
Lúc y mơ màng thiếp đi, Tần Uyển Uyển lại mở mắt ra.
Thấy Giản Hành Chi sau lưng còn ngủ, nàng lưỡng lự chốc lát.
Việc tìm cha mẹ mất nhiều thời gian bàn bạc kỹ lưỡng, nhưng không gấp chi nửa canh giờ, Giản Hành Chi ngủ lâu như thế hẳn là đêm qua bị thương quá nặng, vì thế nàng cũng không quấy rầy, nhắm mắt lại ngủ tiếp.
Nàng nhắm mắt một lúc lại ngủ thiếp đi.
Giản Hành Chi tỉnh giấc, mơ màng mở mắt, thấy Tần Uyển Uyển vẫn đang ngủ, y không khỏi nghi hoặc trong lòng, sao Tần Uyển Uyển ngủ nhiều thế?
Những nghĩ lại, y cũng không muốn quấy rầy Tần Uyển Uyển ngủ, bèn nhắm mắt bắt đầu nhập định.