Sinh Ra Để Làm Nữ Phụ

Chương 458: Phu Quân Ta Là Kẻ Thù Chết Tiệt

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Qua một lát, Tần Uyển Uyển mở mắt, phát hiện hình như Giản Hành Chi bên cạnh còn chưa tỉnh.

Nàng cũng không dám quấy rầy y, bèn đưa lưng về phái Giản Hành Chi, bắt đầu ngẩn người.

Cả hai nằm trên giường chờ đợi người kia tỉnh giấc hết sức buồn chán, đợi tới đợi lui, đợi đến sáng bảnh.

Thúy Lục chịu hết nổi, chạy tới đập cửa.

“Giản Hành Chi, Giản Hành Chi!”

Giản Hành Chi và Tần Uyển Uyển đồng thời giật mình bật dậy, nghe thấy Thúy Lục hung dữ la lên: “Giản Hành Chi, cậu không được quá đáng.

Bây giờ đã mấy giờ rồi, cậu còn không chịu ra?!”

“Cô câm miệng!”

Giản Hành Chi nghe thấy Thúy Lục quát, nháy mắt đỏ mặt, vội vã ngồi dậy, chụp lấy quần áo xông ra ngoài mở cửa, thấp giọng giận dữ quát: “Giọng cô nhỏ một chút thì c.h.ế.t hả?!”

“Chàng trai trẻ…” Thúy Lục nghiêm túc dạy dỗ: “Chính sự quan trọng, không được trầm mê, biết chưa?”

“Ta…” Giản Hành Chi đỏ đến tận mang tai, nghiến răng: “Ta không làm gì cả! Tối qua là do có việc!”

“Ta biết ngay cậu không dám!” Thúy Lục cũng không bất ngờ, một câu đã chọc Giản Hành Chi tức đến váng đầu: “Đã chẳng làm gì mà còn có thể trầm mê trong đó, cậu thiếu hiểu vừa thôi.”

“Cô!”

“Mọi người ở nhà ăn chờ hai người.” Thúy Lục không tranh cãi với y, chỉ ghé tới gần, thấp giọng nói: “Ta thấy Tạ Cô Đường trộm cá đù vàng chiên ngập dầu, tới trễ là y lén ăn hết đấy!”

Dứt lời, Thúy Lục xoay người vẫy tay: “Nhanh lên!”

Đợi Thúy Lục rời đi, Giản Hành Chi tức tối ở cửa chốc lát, rốt cuộc truyền âm cho Tần Uyển Uyển: “Uyển Uyển, hôm nay có cá đù vàng chiên ngập dầu, mau tới nhà ăn!”

Dứt lời, y lập tức tẩy rửa sơ lược, một lúc sau liền phóng ra cửa.

Y sợ Tần Uyển Uyển đến chậm, y phải chạy tới trước bảo vệ cá đù vàng!

Mà lúc Tần Uyển Uyển nghe thấy truyền âm lại thoáng ngẩn người.

Từ khi nào mà ngay cả cá đù vàng chiên, bọn họ cũng phải truyền âm riêng vậy?

Nhưng nghĩ đến bánh bao hai ngày qua, nàng quyết định nhanh lên!

***

Giản Hành Chi và Tần Uyển Uyển chạy một trước một sau đến nhà ăn, nhìn thấy một thau cá đù vàng chiên bày trên bàn.

Ánh mắt hai người ăn bánh bao dưa muối mấy bữa nay sáng rực, Giản Hành Chi đẩy Thúy Lục và Nam Phong ra, kéo Tần Uyển Uyển tới ngồi xuống, bắt đầu gắp cá cho Tần Uyển Uyển, vừa gắp vừa cảm ơn Tạ Cô Đường đối diện: “Lão Tạ, ta nghe nói cá này là cậu lấy hả, được lắm đó!”

“Ta vốn định tự mình ăn.”

Mặt Tạ Cô Đường không cảm xúc, nói một cách bình tĩnh: “Gần đây, ăn chay quá rồi.”

“Vậy mà cậu bằng lòng chia cho mọi người …” Giản Hành Chi vừa ăn cá, vừa tiếp tục cảm ơn: “Thật có đức độ!”

“Không phải có đức độ.” Nam Phong vừa ăn cá vừa tranh công: “Là ta nhìn thấy Tạ đạo quân bưng cá trở về, vội nói cho Thúy Lục tỷ tỷ, Thúy Lục tỷ tỷ mới chặn cá lại!”

“Mọi người ăn cá…” Thúy Lục vui vẻ nói: “Đều nhờ ta hết!”

Tạ Cô Đường nghe nói thế, ngước mắt nhìn Thúy Lục, kiềm chế phẫn nộ không nói ra của mình.

Thúy Lục kiêu hãnh lôi nguyên vẹn xương cá trong miệng ra, quay đầu nhìn Giản Hành Chi: “Tối qua cậu làm gì vậy?”

“À, ám sát Tôn giả Diệu Ngôn.”

Nghe nói thế, cả đám im phăng phắc.

Một lát sau, Thúy Lục ho khù khụ: “Mắc xương rồi …”

Tạ Cô Đường giơ tay đánh một chưởng vào lưng Thúy Lục, hỗn hợp m.á.u lẫn xương cá phun ra.

Tần Uyển Uyển cầm xương cá, nhìn đến trố mắt.

Thúy Lục cầm lấy khăn từ tay Nam Phong, quay đầu lại, chùi miệng nói: “Cậu… cậu g.i.ế.c người rồi?”

“Chưa.” Giản Hành Chi gặm cá: “Ta làm sao g.i.ế.c được hắn? Thử thôi, tìm ra vị trí phụ mẫu Uyển Uyển rồi.”

“Ở nơi nào?”

Thúy Lục lập tức hỏi, Giản Hành Chi hất cằm về phía hướng Đông: “Ở sau núi đấy.”

Nghe nói thế, Thúy Lục và Tạ Cô Đường nhìn nhau, cả hai đều trầm mặc.

Tần Uyển Uyển lập tức nhận ra có vấn đề: “Sau núi là nơi thế nào?”

“Là vùng cấm của Vô Tương Tông – Huyền Sơn.”

Tạ Cô Đường mở miệng giải thích.

Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi đều không biết đây là nơi nào.

Tần Uyển Uyển hỏi tiếp: “Huyền Sơn?”

“Huyền Sơn là tên của nó.” Thúy Lục giải thích: “Tương truyền vạn năm trước, Vô Tương Tông chưa thành lập, nơi này vốn là đồng bằng.

Một ngày nọ, một ngôi sao rơi từ trên trời xuống, hình thành ngọn núi.

Ngôi sao kia không phải vật của thế giới này, vì thế núi này trở thành nơi Thiên Đạo bỏ quên, linh khí dồi dào, không chịu sự quản lý của Thiên Đạo, cây cỏ sinh trưởng khác thường, nhưng cũng chính vì thế rất nhiều linh thảo dị bảo mọc lên trên núi, trong đó có một con linh thú tên là ác thú.

Nó thích ác ghét thiện, là chúa tể một phương trên núi.

Một hôm, một nhóm người lên núi muốn thu gom linh thảo, trời giáng tuyết lớn, bọn họ gặp phải con ác thú này.

Ác thú hứa với bọn họ rằng chỉ cần có một người bằng lòng ở lại, những người kia có thể tùy ý lựa chọn một bảo vật rời đi, mà trong số những người rời đi chỉ cần có một người bằng lòng mang trăm lượng hoàng kim trở lại chuộc y, người ở lại này có thể an toàn xuống núi.”

Sinh Ra Để Làm Nữ Phụ

Chương 458: Phu Quân Ta Là Kẻ Thù Chết Tiệt