Sinh Ra Để Làm Nữ Phụ

Chương 459: Phu Quân Ta Là Kẻ Thù Chết Tiệt

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

“Nếu như không trở lại thì sao?” Giản Hành Chi hỏi tiếp.

Tạ Cô Đường thấp giọng đáp: “Lúc đó núi ngập tuyết dày, ác thú giữ người này lại một năm, nếu không ai trở lại, người này sẽ đông c.h.ế.t trên núi.”

“Vậy có người ở lại thật sao?” Giản Hành Chi nhướng mày.

Thúy Lục gật đầu.

“Lúc ấy có một vị thư sinh, trời sinh tính tình lương thiện, gia cảnh bần hàn, vì tìm một gốc linh thảo cho mẫu thân nên đi theo tiểu đội lên núi.

Trong lúc đám người lưỡng lự, y lựa chọn ở lại, sau đó nhờ một vị Đại ca chọn gốc linh thảo có thể cứu mẫu thân y xuống núi, lại nhờ một vị thương nhân lấy trăm lượng hoàng kim trở về chuộc y.

Mọi người đều hứa với y, bảo y ở lại, nhưng thực tế gốc linh thảo cứu mẫu thân y cũng chẳng đáng tiền, không người nào chịu dùng cơ hội duy nhất chọn gốc linh thảo kia.”

“Vì vậy mẫu thân y chết.”

Tần Uyển Uyển đã hiểu.

Thúy Lục thở dài, kể tiếp: “ Đúng vậy, đám người không cứu được mẫu thân y, một là sợ y oán hận, hai là không muốn dùng trăm lượng hoàng kim để cứu một người bèo nước gặp nhau, ba là dáng vẻ lúc đùn đẩy cầu xin ở trên núi quá mất mặt, mà những người kia sau khi bán bảo vật đều đã thành người có tiếng tăm, không muốn người khác biết chuyện quá khứ này.

Thư sinh không thân không thích, c.h.ế.t ở trên núi cũng chẳng ai truy cứu, vì vậy đám người đó đều không trở lại, để một mình thư sinh ở trên núi chờ đợi đến chết.”

“Chuyện này liên quan gì Huyền Sơn?”

“Sau khi thư sinh chết, Huyền Sơn đổ một trận tuyết lớn.” Thúy Lục quay đầu nhìn về phía Huyền Sơn: “Tuyết màu đen rơi xuống đất lập tức trở thành tà khí, từ đó tà khí vây quanh Huyền Sơn, xâm chiếm thần trí con người.

Nơi này không bị Thiên Đạo quản chế, ác niệm chúng sinh tụ tập.

Nhiều năm sau, Tà Thần xuất thế tại đây, người sáng lập ra môn phái Vô Tương Tông phụng theo ý trời đến, phong ấn Huyền Sơn, thành lập Vô Tương Tông, từ đó ngoại trừ Chưởng môn Vô Tương Tông thì chẳng ai biết làm sao bước vào Huyền Sơn nữa.”

“Cho nên năm đó Tà Thần bị nhốt tại Huyền Sơn?” Giản Hành Chi tò mò: “Thế sao bây giờ hắn lại sống phây phây bên ngoài vậy?”

“Chạy thoát.” Tạ Cô Đường giải đáp: “Nghìn năm trước, nhân gian có một vị quân vương quá tàn bạo, đến mức sinh linh đồ thán, ác niệm hoành hành nhân gian.

Sau khi sức mạnh Tà Thần mở rộng, hắn biết được cách gieo ma chủng, Chưởng môn đi đến Huyền Sơn bị hắn gieo ma chủng khống chế, thả hắn ra ngoài, từ đó họa loạn Tu chân giới.

Mãi đến một trăm năm trước, hắn bị Minh Tịnh thần quân phong ấn mới biến mất.”

“Vậy…” Tần Uyển Uyển đã hiểu: “Chuyện Tà Thần đúng là mối hận một người, nhưng trút xuống muôn dân.”

Mọi người trầm mặc.

Giản Hành Chi uống một ngụm trà, cười khẽ: “Làm gì có mối hận một người, trút xuống muôn dân? Chẳng qua là trùng hợp gặp phải một cọng rơm đè sập lầu bã đậu(*) mà thôi.”

(*) Lầu bã đậu: chỉ tòa nhà bị ăn xén ăn bớt nguyên vật liệu trong quá trình xây dựng nên không kiên cố, nguy hiểm.

“Thảo luận chuyện xưa cũng chẳng thú vị.” Thúy Lục thấy bọn họ bùi ngùi, giọng điệu lại nhẹ nhàng hơn: “Bây giờ chuyện quan trọng là làm sao vào đó.”

“Hay là…” Giản Hành Chi suy nghĩ: “Chúng ta trói Nguyệt Hà lại?”

“Ta cảm thấy ý kiến này khả thi.”

Thúy Lục vỗ tay: “Ta ngứa mắt hắn lâu rồi.”

“ Đúng vậy.” Tạ Cô Đường gật đầu: “Chưởng môn một phái lại keo kiệt đến vậy, trói hắn là quá hợp lý.”

Tần Uyển Uyển nghe quyết định của bọn họ, hoảng hốt hỏi: “Mọi người dám chắc trói Chưởng môn người ta không sao chứ?”

“Không sao.” Thúy Lục đang kéo dây khóa tiên của mình, Tạ Cô Đường và Giản Hành Chi đang bắt đầu quan sát kiếm mình có cần mài hay không.

Thúy Lục xoay đầu qua, nghiêm túc nói: “Dây khóa tiên của ta được chế tạo đặc biệt, có thể trói được!”

“Ta không hỏi cái này …”

Tần Uyển Uyển gắng gượng nói: “Ý của ta là…”

“Mọi người …” Nam Phong ngồi nghe cả nửa ngày, không nhịn được rụt rè lên tiếng: “Huyền Sơn mà mọi người nói …”

Nó vừa nói vừa đặt cáo thị lên mặt bàn: “Là Huyền Sơn, trận địa cuối cùng của đại hội tuyển chọn Minh chủ sao?”

Nhóm người nghe vậy, động tác chững lại.

Giản Hành Chi bước đến trước tiên, đọc kỹ một lát, vui vẻ reo lên: “Không sai! Uyển Uyển!” Y xúc động quay đầu nhìn Tần Uyển Uyển: “Ta đã nói mà, nàng đã định sẵn phải trở thành nữ Minh chủ Liên minh Tiên giới!”

“Báo danh.”

Thúy Lục buông dây, tức khắc lên tiếng: “Báo danh ngay lập tức!”

Lúc nhóm người Giản Hành Chi nhắm về phía Minh chủ Liên minh Tiên giới báo danh, tại đại điện trên hòn đảo trôi lơ lửng của Vô Tương Tông, Tôn giả Diệu Ngôn ngồi trên cao, Nguyệt Hà quỳ gối dưới đất, báo cáo kết quả đêm qua: “Đệ tử đuổi theo trận dịch chuyển đến chỗ ở của Giản Hành Chi, tu vi Giản Hành Chi quá cao, nếu đệ tử ra tay, e là tổn thất nghiêm trọng.

Mong lão tổ đích thân ra tay, lập uy cho Vô Tương Tông!”

Sinh Ra Để Làm Nữ Phụ

Chương 459: Phu Quân Ta Là Kẻ Thù Chết Tiệt