Tôn giả Diệu Ngôn không đáp, hắn đỡ trán, lắng nghe Nguyệt Hà bên dưới lải nhải.
Nói cả nửa ngày, tổng kết lại là:
Đánh không thắng, cần giúp đỡ, mời Đại ca ra tay.
Tôn giả Diệu Ngôn siết nắm tay, kiềm chế cảm xúc sau tấm lụa mỏng: “Những môn phái khác đâu, nghe hắn ám sát ta, bọn họ không giúp sao?”
“Không bằng không chứng, e là những môn phái khác sẽ không ra tay.” Nguyệt Hà cố căng da mặt: “Huống chi quan hệ của chúng ta cũng không tốt như vậy …”
Nghe thấy lời này, Tôn giả Diệu Ngôn liền nhức đầu.
Hắn không nói, Nguyệt Hà cũng không dám lên tiếng.
Hồi lâu sau, Tôn giả Diệu Ngôn rốt cuộc mở miệng: “Chuyện tuyển chọn Minh chủ thế nào rồi?”
“Đã chuẩn bị ổn thỏa như ngài căn dặn, trận chung kết sắp xếp tại Huyền Sơn, không biết lão tổ dự định khi nào ra tay bắt Giản Hành Chi lập uy?”
“Có báo danh cho bổn tôn không?” Tôn giả Diệu Ngôn tránh né câu hỏi bắt Giản Hành Chi, cố nói lảng sang chuyện khác.
“Đệ tử đã báo danh cho Tôn giả, không biết Tôn giả dự định bắt Giản Hành Chi thế nào?”
Tôn giả Diệu Ngôn không lên tiếng.
Một lát sau, rốt cuộc hắn mở miệng.
“Chắc chắn Giản Hành Chi sẽ tham gia tuyển chọn Minh chủ Liên minh Tiên giới.
Trên Huyền Sơn, bổn tôn tự có tính toán.”
Nghe tháy Tôn giả Diệu Ngôn hứa bắt Giản Hành Chi, Nguyệt Hà thở phào, bái lạy một cái, cao giọng hô: “Lão tổ uy vũ, lão tổ anh minh!”
“Lui xuống đi.” Giọng Tôn giả Diệu Ngôn lạnh lùng: “Nhớ cắt luôn dưa muối của bọn chúng đi.”
“Vâng!”
Trong chuyện cắt giảm khẩu phần của đám người Giản Hành Chi, Nguyệt Hà làm vô cùng suôn sẻ.
Nguyệt Hà kính cẩn hành lễ rời đi.
Tôn giả Diệu Ngôn đột ngột ho khan.
Sau khi hắn ho ra máu, người hầu hình dáng con rối bên cạnh kính cẩn dâng khăn cho hắn.
“Trừ tên l* m*ng kia …” Tôn giả Diệu Ngôn th.ở dốc, hung dữ hỏi con rối bên cạnh: “Vô Tương Tông không còn ai khác đảm đương Chưởng môn được sao?!
“Bẩm chủ nhân…” Giọng nói con rối đều đều: “Đã g.i.ế.c hết rồi, đây là tên cuối cùng.”
Tên cuối cùng…
Tôn giả Diệu Ngôn nhắm mắt lại, run run cánh môi.
Vậy đợi sau Đại hội Liên minh Tiên giới… sau Đại hội Liên minh Tiên giới…
Hắn đột ngột mở mắt, lộ vẻ dữ tợn.
Kẻ đầu tiên hắn g.i.ế.c là tên đó!“Tuyển chọn Minh chủ Liên minh Tiên giới, chọn Minh chủ Liên minh Tiên giới, Minh chủ cần có năng lực đoàn thể mạnh, vì vậy lần tuyển chọn này lấy thi đấu đoàn thể làm phương thức tuyển chọn.
Đội ngũ giành thắng lời, đội trưởng sẽ là Minh chủ.”
Một đám người cùng báo danh xong.
Giản Hành Chi cầm tờ “báo danh cần biết ” lấy từ chỗ báo danh về, đọc cho tất cả người bên cạnh cùng nghe.
Nam Phong đứng trên vai y, thò đầu xem tờ giấy, tiếp tục đọc nội dung bên trên: “Tuyển chọn chia tổng cộng ba cửa ải, đều là quy tắc loại trừ.
Điểm tích lũy của đội dưới sáu mươi loại bỏ, đội từ sáu mươi trở lên giữ lại, cuối cùng đội nhiều điểm hơn sẽ thắng.”
“Địa điểm tổ chức trận chung kết ở Huyền Sơn…” Thúy Lục chê Nam Phong đọc chậm, giật tờ giấy, nhíu mày: “Huyền Sơn là nơi tràn ngập tà khí, rủi ro rất lớn, một khi nhập ma, trưởng lão chấp kiếm sẽ lập tức diệt trừ, có nguy cơ tử vong, xin chư vị tham dự tuyển chọn cân nhắc cẩn thận.”
“Hết rồi?”
Thấy Thúy Lục đọc xong còn không đọc tiếp, Tần Uyển Uyển tò mò hỏi.
Thúy Lục giao tờ giấy cho Tần Uyển Uyển, nhún vai: “Hết rồi.”
“Không nói nội dung tuyển chọn cụ thể là gì sao?”
Tần Uyển Uyển lấy làm lạ, đọc kỹ tờ giấy.
Thấy nội dung trên giấy đúng là chỉ có vậy, không khỏi nhíu mày: “Chắc không thi toán học đâu nhỉ?”
“Không phải chứ?” Giản Hành Chi nghe vậy hơi sợ, vừa đút hạt dưa cho Nam Phong vừa căng thẳng nói: “Minh chủ còn phải làm phép tính sao?”
“Chắc là không.” Thúy Lục suy nghĩ: “Đâu phải ai cũng khó đỡ như Hoa Dung.”
Tần Uyển Uyển không yên tâm, nàng chẳng có chút cảm giác tín nhiệm nào với thế giới này.
Vì thế báo danh trở về, nàng chủ động đề xuất bổ túc toán học cho mọi người.
Nghe thấy lời đề nghị này, tất cả mọi người đưa mắt nhìn nhau.
Một lát sau, Thúy Lục bỗng nhiên ôm bụng: “Không hay rồi, ta bị tào tháo rượt, đi trước đây.”
Nói xong, Thúy Lục lập tức biến mất trước mặt mọi người.
“Ta đi xem cô ấy.”
Thúy Lục vừa đi, Tạ Cô Đường cũng lên tiếng rời đi.
Để lại ba người chấn kinh, Nam Phong không nhịn được lẩm bẩm: “Tạ đạo quân đúng là biết co biết duỗi…”
Nghe Nam Phong nói thế, Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi cùng nhìn về phía nó.
Nam Phong giật mình, lập tức nói: “Ta đi xem Tạ đạo quân.
Chủ nhân, người hãy dạy Giản đạo quân thật tốt nhé!”
Dứt lời, Nam Phong cũng biến mất khỏi cửa.
Ánh mắt Tần Uyển Uyển dừng trên người Giản Hành Chi, hơi tủi thân: “Người cũng muốn đi xem Thúy Lục tỷ tỷ sao?”
“Ta…” Giản Hành Chi nhìn ánh mắt Tần Uyển Uyển, cảm thấy với tư cách là một người đàn ông, dù cho phải học toán thì giờ phút này cũng không thể lui.