Sinh Ra Để Làm Nữ Phụ

Chương 477: Phu Quân Ta Là Kẻ Thù Chết Tiệt

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Hắn c.h.é.m rơi búi tóc của Giản Hành Chi, tóc y xõa ra.

Kiếm thứ hai của Tôn giả Diệu Ngôn đuổi sát mà lên, Giản Hành Chi nhắm mắt, cảm giác hướng luồng khí lưu chuyển.

“Bọn chúng sẽ không cứu ngươi, bọn chúng chỉ đang lợi dụng ngươi thôi! Giản Hành Chi, trên đời này, ngươi chỉ có ta!”

Dứt lời, Tôn giả Diệu Ngôn tránh thoát một tia sét, lại đánh về phía Giản Hành Chi lần nữa.

Cũng chính lúc này, Giản Hành Chi mở bừng mắt.

Tìm được rồi!

Y chạy về phía vị trí luồng khí ôn hòa nhất, giơ tay c.h.é.m một nhát, cắm mạnh xuống đất!

Mấy chục thanh quang kiếm đồng loạt c.h.é.m xuống, xuyên thấu lưng y.

Máu tươi thấm ra bàn tay, y quỳ một gối dưới đất, một tay nắm Ngọc Linh Lung, một tay nắm kiếm.

Linh lực ngưng tụ từ thần thức của y tập trung trên mũi kiếm, c*m v** lá bùa, phá thủng luồng khí, xuyên qua kết giới không gian.

Y cắn răng kêu lên: “Tạ Cô Đường, chém!”

Không có hồi đáp.

Giản Hành Chi nhíu mày, y nghe thấy tiếng bước chân sau lưng.

Tôn giả Diệu Ngôn dường như cũng không gấp gáp, hắn bước đi từ tốn sau lưng y: “Có phải ngươi cảm thấy mình rất vĩ đại không?”

“Tạ Cô Đường.” Giản Hành Chi lạnh giọng thúc giục: “Chém.”

“Ngươi tưởng ngươi giống như Lận Ngôn Chi năm đó, hi sinh bản thân vì tất cả mọi người, nhốt ta ở trong cơ thể hắn, người khác sẽ cứu hắn?”

Dứt lời, Tôn giả Diệu Ngôn bước tới cạnh y.

“Tạ Cô Đường!” Tay Giản Hành Chi siết chặt kiếm run rẩy, y cúi đầu, giọng nói rất nhỏ rất khẽ: “Ta xem cậu và Thúy Lục là bằng hữu.”

Bên kia thật lâu không hồi đáp, y khổ sở chống đỡ đường liên thông ra ngoài, đợi Tạ Cô Đường c.h.é.m nhát cuối cùng.

Rốt cuộc y nghe thấy tiếng Thúy Lục.

“Xin lỗi.”

Giọng Thúy Lục rất điềm tĩnh: “ Nhưng chúng ta và cậu không phải bằng hữu.”

Tiếng vừa dứt, khí tức trận dịch chuyển ở đầu kia lập tức biến mất.

Giản Hành Chi ngây người.

Bọn họ hủy trận dịch chuyển rồi.

Hủy vật dẫn duy nhất đưa y ra ngoài.

“Thật đáng thương…” Tôn giả Diệu Ngôn ngồi xuống, đặt tay lên vai y: “Ngươi cũng bị vứt bỏ rồi.”

“Không tin?”

Tôn giả Diệu Ngôn mỉm cười, giơ tay lên, một khung ảnh xuất hiện giữa không trung.

Giản Hành Chi nghe thấy âm thanh, xoay đầu lại, nhìn thấy Tần Uyển Uyển cưỡi Nam Phong chạy như điên trong khung ảnh.

Một tay nàng ôm lấy cổ mình, một tay bắt lấy Nam Phong, cúi người, phóng nhanh giữa rừng.

Nàng đuổi theo sấm sét chạy lên Huyền Sơn, càng lên cao, băng tuyết càng nhiều.

Đến cuối cùng băng tuyết ngập trời phủ khắp đỉnh núi, nàng xông tới trước cửa một hang động.

Rõ ràng trước hang động có một cấm chế, Tần Uyển Uyển xoay người bước xuống lưng Nam Phong, kết pháp ấn Tịch Sơn, áp lên cấm chế.

Cấm chế tức khắc biến mất, sấm sét cũng mất theo.

Tần Uyển Uyển chạy như bay vào hàng động, la lên: “Cha! Mẹ! Hai người đang ở đâu?!”

Không có tiếng hồi đáp.

Nàng dẫn Nam Phong chạy vào trong, điên cuồng gõ mặt băng: “Cha? Mẹ?”

Nàng gõ rất lâu, hoang mang đứng trong hang động: “Hai người đang ở đâu?”

Cũng chính lúc này, nàng đột nhiên nghe thấy tiếng băng nứt truyền từ sau lưng đến.

Nàng quay phắt đầu lại, nhìn thấy khe hở khối băng dần mở rộng, cuối cùng ầm ầm nổ tung, để lộ người phụ nữ nhắm mắt ngủ say bên trong.

Người phụ nữ mặc áo đỏ phục sức Phi thiên Đôn Hoàng(*), một tay kết pháp ấn trước người, một tay khác là pháp trận sâm sét, giơ ngang một bên mặt, dường như đang làm phép với ai đó.

Nàng sững sờ nhìn người phụ nữ bị đóng băng, chậm chạp mở đôi mắt xinh đẹp của mình ra.

“Uyển Uyển.” Một giọng nam ho khan vang lên bên cạnh.

Tần Uyển Uyển sững sờ quay đầu, nhìn Thái Hằng mặc áo trắng, eo đeo kiếm, sắc mặt tái nhợt đứng ở miệng hang.

Khoảnh khắc nhìn thấy trường kiếm trên thắt lưng Thái Hằng, Giản Hành Chi mở to mắt.

“Sư…” Môi y run run, khó tin thốt lên: “Sư phụ?”

Người người đều nói Tuế Hành đạo quân tính tình lạnh nhạt, một lòng vấn kiếm.

Mười sáu tuổi một mình rời khỏi Tông môn, mười tám tuổi sư phụ vẫn lạc, từ đó phiêu bạc bên ngoài đến khi phi thăng.

Y có đồng môn, có trưởng bối Tông môn, nhưng chưa từng quay đầu liếc mắt.

Mọi người đều nói đó là vì đạo tâm Giản Hành Chi y kiên định, nhưng bản thân y biết đó là vì y không bận lòng.

Y chưa từng thiết lập quan hệ quá lâu với bất cứ ai, dù là sư phụ y thì cũng chỉ thỉnh thoảng gặp mặt, mỗi lần gặp đều lấy kiếm đối mặt.

Sư phụ nói Tông môn bọn họ lấy chiến luyện kiếm, cho nên chỉ ngộ đạo trong lúc đánh nhau, mỗi lần y gặp sư phụ đều thương tích chồng chất.

Khi còn nhỏ đã từng tủi thân bất mãn, nhưng một đêm nọ, y cảm giác có người bôi thuốc cho mình.

Y lén lút mở mắt, nhìn thấy sư phụ, đột nhiên y vui vẻ.

Từ đó về sau, y không còn bất mãn gì nữa.

Năm mười sáu tuổi, y tìm thấy một tảng thiên thạch, đích thân đúc kiếm tặng sư phụ làm quà sinh nhật.

Nhưng sư phụ cầm kiếm thật lâu không nói, cuối cùng ném kiếm xuống hồ nước bên cạnh, lạnh giọng nói: “Con đi đi.”

Sinh Ra Để Làm Nữ Phụ

Chương 477: Phu Quân Ta Là Kẻ Thù Chết Tiệt