Sinh Ra Để Làm Nữ Phụ

Chương 478: Phu Quân Ta Là Kẻ Thù Chết Tiệt

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Y bị trục xuất sư môn, từ đó không nơi để về.

Mà hôm nay, y lại nhìn thấy thanh kiếm kia.

Dáng vẻ người đàn ông trong Thủy kính y hệt người y nhìn thấy trong mộ Lận Ngôn Chi, không hề có nửa điểm tương tự sư phụ trong ký ức.

Thế nhưng thanh kiếm kia, cách ông ấy bước đi, cách ông ấy nói chuyện, y chỉ cần liếc mắt đã nhận ra đây là người đã nuôi dưỡng y trưởng thành.

“Bất ngờ sao?”

Tôn giả Diệu Ngôn quan sát y, Giản Hành Chi sững sờ nhìn Thủy kính không nói.

“Thật ra, ta cũng rất bất ngờ.” Tôn giả Diệu Ngôn cảm nhận cảm xúc của y, xoay đầu nhìn người trong Thủy kính: “Ta chưa từng nghĩ bọn chúng lại dùng cách như thế.”

Giản Hành Chi nghe không rõ, y cũng không muốn nghe.

Y chỉ lẳng lặng nhìn Thủy kính.

Trên Thủy kính, Tần Uyển Uyển sửng sốt thoáng chốc rồi lập tức mừng rỡ: “Cha, cha không sao.”

Dứt lời, Thượng Tuế bay từ trên cao xuống, dịu dàng nhìn Tần Uyển Uyển.

Tần Uyển Uyển nắm lấy tay Thượng Tuế, bàn tay bà rất lạnh, sau khi Uyển xác nhận Thượng Tuế vô sự bằng linh lực, nàng thở phào.

“Cha, mẹ.” Tần Uyển Uyển vội vàng mở miệng: “Con có một người bạn bị Tà Thần vây khốn, chúng ta đi cứu…”

“Không cần.”

Thượng Tuế nắm lấy tay nàng, Tần Uyển Uyển ngây người.

Nàng ngước mắt nhìn Thượng Tuế, theo bản năng lặp lại câu nói: “Không cần sao?”

Trong lúc nói chuyện, hang động vang lên tiếng bước chân.

Tần Uyển Uyển quay đầu, nhìn thấy Tạ Cô Đường và Thúy Lục cùng xuất hiện ở lối vào.

Giản Hành Chi không đi theo sau bọn họ, Tần Uyển Uyển không lên tiếng, nàng nhìn chằm chằm hai người ở lối vào.

Nàng không dám lên tiếng hỏi, mà hai người ở lối vào cũng làm như không thấy nàng, kính cẩn hành lễ với Thượng Tuế và Thái Hằng: “Tiên quân.”

“Hai người …” Tần Uyển Uyển giả vờ điềm tĩnh, nhưng giọng nói vẫn hơi run rẩy: “Hai người biết phụ mẫu ta khỏe mạnh ở đây?”

“Phải.”

Tạ Cô Đường đáp một cách bình thản, Tần Uyển Uyển gượng cười: “Thúy Lục tỷ tỷ từng gặp phụ mẫu ta nên cũng không lấy làm lạ.

Vậy Tạ đại ca ——”

“Trăm năm trước, Thiên Kiếm Tông…” Vẻ mặt Tạ Cô Đường không hề có chút biểu cảm: “Từng gặp.”

“Trăm năm trước, Thiên Kiếm Tông?”

Tần Uyển Uyển quay đầu nhìn về phía Thượng Tuế, Thượng Tuế nắm cổ tay nàng, rủ mắt giải thích: “Chúng ta đã quyết định kế hoạch hôm nay.”

“Kế hoạch gì?”

Giọng Tần Uyển Uyển run rẩy.

Mọi người không nói, Tần Uyển Uyển chỉ hỏi một câu: “Mẹ nói cho con biết …” Nàng nhìn chằm chằm Thượng Tuế: “Giản Hành Chi thật sự là một hồn bốn phách mà năm đó Lận Ngôn Chi tách ra sao?”

“Phải.” Thượng Tuế cúi đầu trả lời.

Tần Uyển Uyển hất mạnh tay bà ra, xoay người quay trở về.

Tạ Cô Đường và Thúy Lục đều tới, cũng có nghĩa là bọn họ đã từ bỏ Giản Hành Chi.

Bọn họ nghe theo Thượng Tuế và Thái Hằng, bọn họ có một kế hoạch, mà Giản Hành Chi là một hồn bốn phách của Lận Ngôn Chi.

Nàng đã biết bọn họ muốn làm gì.

Nhưng còn chưa bước tới cửa hang, nàng chợt nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Thượng Tuế vang lên: “Sao con không nghe mẹ nói hết?”

Tần Uyển Uyển dừng bước, Thượng Tuế mở miệng: “Không phải chúng ta muốn hại y, đây là kế hoạch mà bản thân y đã định ra trăm năm trước.”

Tần Uyển Uyển không nhúc nhích, Thượng Tuế đi về phía nàng.

“Từ nhỏ con đã không có Kim Đan, thể chất yếu ớt, y tiên khẳng định con sống không quá ba trăm tuổi.

Chúng ta nghĩ hết mọi cách, tứ xứ cầu y, cuối cùng tìm thấy nhân quả của con hơn một trăm năm trước ở tiểu thế giới này.”

Tần Uyển Uyển im lặng lắng nghe.

Thượng Tuế nhớ lại năm đó: “Chúng ta biết con là người tu Đạo nghìn kiếp hoá mộng, trở thành con gái mẹ.

Mẹ không để tâm chuyện này, ai mà chẳng luân hồi, con là đứa con mà mẹ trăm cay nghìn đắng sinh ra, mẹ nhìn con từ không biết nói đến khi gọi mẹ là mẹ, con là con của chúng ta.

Chúng ta truy tìm quá khứ của con mới phát hiện hóa ra con vốn không tu thành Đạo nghìn kiếp hoá mộng, đáng lý đã c.h.ế.t từ kiếp thứ một nghìn.

Là Lận Ngôn Chi đã giúp con, nhưng cũng là nhặt kẽ hở của Thiên Đạo, vì vậy Thiên Đạo không cho phép con dùng phương thức như thế trở thành tiên thai.

Con đã định sẵn ba trăm năm vẫn lạc, có Kim Đan hay không thì đây đều là số mệnh của con.”

“Cho nên?”

Giọng Tần Uyển Uyển khản đặc.

“Cho nên chỉ có một cách duy nhất cứu con…” Thái Hằng bước ra, vươn tay kéo thê tử: “Đó là lấy được sự đồng ý của Thiên Đạo, để con có đủ công đức.

Thế giới này vốn dĩ có một người công đức rất lớn, người đó là Lận Ngôn Chi.

Khi ấy, y lập chí diệt trừ Tà Thần, cho nên chúng ta thỏa thuận với y.

Chúng ta giúp y tiêu diệt Tà Thần, sau đó y lấy được công đức cứu thế, dùng công đức đó cứu con.”

“Về sau thì sao?”

“ Nhưng về sau chúng ta đã thất bại.” Giọng Thái Hằng không mấy d.a.o động: “Chúng ta có rất nhiều hạn chế ở tiểu thế giới này, không thể nhúng tay quá nhiều.

Sinh Ra Để Làm Nữ Phụ

Chương 478: Phu Quân Ta Là Kẻ Thù Chết Tiệt