Sinh Ra Để Làm Nữ Phụ

Chương 482: Phu Quân Ta Là Kẻ Thù Chết Tiệt

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

“Mẹ…” Tần Uyển Uyển đưa lưng về phía bà, giọng nói điềm tĩnh: “Con biết trong lòng mẹ, con lười biếng, ham chơi, yếu đuối, tránh được gì thì tránh, chuyện gì cũng cần cha mẹ giúp đỡ, cần cha mẹ che gió che mưa.”

Thượng Tuế ngây người, Tần Uyển Uyển ngẩng đầu, nhìn về phương xa, nhớ lại dáng vẻ tức giận bừng bừng của Giản Hành Chi: “ Nhưng con đã gặp được Giản Hành Chi, y đốc thúc con, ở bên con, dạy con kiên trì, dạy con dũng cảm, khiến con cảm nhận được thắng là cảm giác thế nào, cũng khiến con hiểu mọi việc chỉ cần còn sống thì không thể từ bỏ.”

“Lần này, đây là lựa chọn của con.

Cha mẹ bằng lòng giúp, con rất cảm kích…” Tần Uyển Uyển bước ra khỏi hang động: “Cha mẹ không muốn, đây cũng vốn là con đường tự con nên đi.”

Dứt lời, Tần Uyển Uyển rời khỏi hang.

Nam Phong do dự chốc lát, nó quay đầu nhìn người trong hang động, cuối cùng ánh mắt dừng trên người Tạ Cô Đường.

“Tạ đạo quân, đại nhân Thúy Lục, ta chỉ là một con kiến nhỏ, không hiểu đại nghĩa muôn dân mà các người nói, nhưng ta biết một chuyện.

Giản đạo quân sẽ tắm cho ta, đút kẹo ta ăn, ngài ấy không phụ ta, cũng không phụ ngài ấy.

Giản đạo quân xem hai người là bằng hữu…” Nam Phong nhìn chằm chằm Tạ Cô Đường: “Đám Đạo quân các người làm bằng hữu như thế sao? Hay là nói, các người tu Vấn Tâm Kiếm nên tim cũng biến mất thật rồi?”

“Nam Phong…”

Tạ Cô Đường khẽ gọi.

Nam Phong xoay đầu đi, đuổi theo Tần Uyển Uyển lao ra ngoài.

Nam Phong biến thành con kiến chạy như bay, đuổi theo cạnh Tần Uyển Uyển, hô to: “Chủ nhân, lên đi!”

Tần Uyển Uyển sửng sốt quay đầu.

Nhìn thấy Nam Phong, nàng nhanh chóng hoàn hồn, bay từ trên trời xuống người nó, gấp gáp hỏi: “Sao ngươi tới đây?”

“Ta đi tìm Giản đạo quân với người!”

“Ngươi…” Tần Uyển Uyển hơi không nói nên lời: “Không phải ngươi muốn phi thăng sao? Chúng ta sẽ cởi bỏ linh khế, ngươi được tự do…”

“Ta muốn cứu Giản đạo quân!”

Nam Phong cắt lời nàng, mắt thấy sắp tới chỗ những tu sĩ kia bày trận, Nam Phong nhanh chóng dặn dò: “Chủ nhân, lát nữa ta xông vào phá đám tu sĩ kia, ngươi chạy thẳng về phía mê cung!”

“Ngươi phải cẩn thận.”

Tần Uyển Uyển nghe vậy, biết không thể nghĩ nhiều, vỗ đầu Nam Phong nói: “Trở về, ta cho ngươi thêm kẹo ăn.”

“Ngày nào Giản đạo quân cũng đút cho ta mà.”

Dứt lời, Nam Phong đột ngột tăng tốc, hô to: “Chủ nhân, bám chắc vào!”

Nam Phong bất chợt biến lớn, xông thẳng vào đám người.

Lấy Lạc Bất Phàm dẫn đầu, cả trăm tinh anh Tu chân giới đứng ở trung tâm pháp trận.

Một con kiến lớn như ngọn núi nhỏ đột ngột xông tới, tu sĩ quay đầu ném xuống một đống pháp thuật.

Nam Phong hất một cái, Tần Uyển Uyển bay lên.

Nó va trái va phải, Tần Uyển Uyển cầm kiếm đ.â.m mạnh vào khoảng không dường như chẳng có gì!

Chỉ nghe một tiếng nổ “ầm” , linh khí trong không trung d.a.o động, nhưng không gian chẳng hề sứt mẻ.

Lạc Bất Phàm nhìn thấy người tới, nhanh chóng bình tĩnh lại, ngước mắt nhìn thiếu nữ trên trời: “Tần Uyển Uyển, cô đang làm gì?”

Tần Uyển Uyển không đáp, lập tức ngưng tụ linh khí trên kiếm, lại đ.â.m mạnh một nhát.

Nam Phong ủi lung tung giữa đám người, uy h**p tu sĩ xung quanh: “Tới đây! Tới đây đánh này!”

“Tần Uyển Uyển.” Lạc Bất Phàm không hiểu Tần Uyển Uyển đang làm gì, gáp gáp lên tiếng: “Cô không mở được kết giới không gian này đâu!”

“Vậy ông còn quan tâm ta làm gì?”

Kiếm thứ ba đ.â.m mạnh xuống, sức lực quá lớn, chấn động đến nỗi Tần Uyển Uyển phun ra một búng máu.

Nàng không hề lưỡng lự, kiếm thứ tư! Kiếm thứ năm!

Kiếm của nàng c.h.é.m đến đất rung núi chuyển, bốn người trong hang động cảm nhận được linh lực chấn động đều không lên tiếng.

Thật lâu sau, Tạ Cô Đường đột ngột đứng dậy, bước ra hang động.

Trên tuyết sơn, tuyết lớn bay lả tả, Tạ Cô Đường đứng ở miệng hang, nhìn quang kiếm và pháp quang sáng rực từng hồi xa xa trên trời.

Thúy Lục đứng cạnh Tạ Cô Đường, giọng nói điềm tĩnh: “Cậu không đi à?”

Tạ Cô Đường không đáp, Thúy Lục thì thầm: “Ta không dám đi, ta thật hâm mộ cậu, tu Vấn Tâm Kiếm sẽ không đau buồn đến vậy.”

“Người cô đợi là Minh Tịnh chân quân…” Tạ Cô Đường nhìn bông tuyết rơi xuống: “Cô cũng đau buồn sao?”

“Người ta đợi đúng là Minh Tịnh chân quân…” Thúy Lục rủ mắt: “ Nhưng ở chung với Giản Hành Chi lâu ngày…”

“Ta không có bằng hữu…” Tạ Cô Đường đột nhiên mở miệng.

Thúy Lục nghi hoặc, nghe thấy Tạ Cô Đường lạnh nhạt nói: “Từ nhỏ, tất cả mọi người đều nói ta tu Vấn Tâm Kiếm, lãnh tâm lãnh tình, ta sẽ không có người thân, cũng sẽ không có bằng hữu.

Thật ra ta cũng đau buồn, ta không biết ta và người khác có gì khác biệt, nhưng tất cả mọi người đều nói ta lãnh tâm lãnh tình, bởi vì ta không biết cười, không biết khóc.”

“Ta cố gắng học.

Ta học tất cả biểu cảm của mọi người, hành động của tất cả mọi người, nhưng ta vẫn biết mình là người ngoài.

Chỉ có Giản Hành Chi và Tần Uyển Uyển ——”

Sinh Ra Để Làm Nữ Phụ

Chương 482: Phu Quân Ta Là Kẻ Thù Chết Tiệt