Sinh Ra Để Làm Nữ Phụ

Chương 483: Phu Quân Ta Là Kẻ Thù Chết Tiệt

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Tạ Cô Đường quay đầu nhìn sang Thúy Lục: “Chỉ có họ từng thừa nhận ta là bằng hữu.”

“Tạ Cô Đường…”

Thúy Lục sững sờ nhìn Tạ Cô Đường.

Y xoay đầu đi, ngắm nhìn gió tuyết.

“Tất cả mọi người đều nói Vấn Tâm Kiếm là kiếm ý gần với Thiên Đạo nhất, có thể nhìn thấy quy tắc gần với Thiên Đạo nhất.”

“Nếu như ta có thể nhìn thấy quy tắc Thiên Đạo…” Tạ Cô Đường vươn tay hứng lấy bông tuyết, bỗng nhiên vô số sợi vàng giống như quỹ đạo sao đan xen trước mắt.

Y bước vào màn tuyết, hoang mang thì thầm: “Vậy Thiên Đạo có thể nói cho ta biết trên tuyết sơn năm đó, vì sao thư sinh ở lại kia lại hóa thành Tà Thần; vì sao Lận Ngôn Chi lấy thân nuôi ma, cuối cùng lại nhập ma; mà hôm nay Giản Hành Chi có thật sự sẽ chí thuần chí thiện như chúng ta mong muốn?”

Thúy Lục không nói nên lời.

Tạ Cô Đường hỏi những câu này, sợi vàng xung quanh hóa thành hạt vàng bay vòng quanh y.

Y nhìn thấy nhân quả dính dáng đến những sợi vàng kia, bèn vươn tay, chậm rãi nhắm mắt lại.

Trong đầu y là đêm say rượu Hoang Thành hôm đó, Giản Hành Chi ngồi trên thuyền cầm bầu rượu, ngẩng mặt ngắm lá sen trên đầu.

Dòng chảy phản chiếu ánh sao, Giản Hành Chi mở miệng một cách thản nhiên: “Ta và Uyển Uyển nói nếu các người chịu đi, chờ các người phi thăng, ta mời cậu làm phù rể, Thúy Lục làm phù dâu.”

“Hành Chu đã nói Vấn Tâm Kiếm…”

“Ta không tin.” Giản Hành Chi quay đầu, nhìn y cười: “Ta sẽ chỉ tin thứ mắt ta thấy, tai ta nghe.

Dù sao trong lòng ta, cậu là bằng hữu của ta.”

Trong chớp mắt, đốm sáng rơi xuống người y, linh khí xung quanh bắt đầu dâng lên.

“Tạ Cô Đường…” Thúy Lục hơi bất an, nàng ta nhìn Tạ Cô Đường không ngừng cuốn linh khí vào cơ thể: “Cậu định làm gì?”

“Thúy Lục…” Tạ Cô Đường chậm rãi mở mắt: “Thiên Đạo ta thấy không phải như vậy.”

“Ta…” Y vừa nói, vừa chậm rãi nở nụ cười: “Ta không muốn từ bỏ Giản Hành Chi.”

Thật ra y không biết cái gì là cười là khóc, y mất rất nhiều thời gian bắt chước người khác.

Nhưng khoảnh khắc này, y lại biết rõ cười biểu hiện cho điều gì.

Tạ Cô Đường biến mất tại chỗ, Thúy Lục hoang mang gọi: “Tạ Cô Đường!”

Mà lúc này, Tần Uyển Uyển đứng trong pháp trận các đại Tông môn chuẩn bị, toàn thân nhuốm máu.

Nam Phong đã bị người ta trói bằng dây trói tiên ném một bên, la ư ư vùng vẫy.

Nàng không c.h.é.m rách được không gian tuần hoàn này, ngược lại bị chính linh lực của mình cắn trả.

Mọi người đứng bên cạnh không dám chạm vào nàng, chỉ có thể khuyên nhủ: “Tần cô nương…” Liễu Nguyệt Hoa nhìn nàng bước từng bước: “Cô đã thử rất nhiều lần rồi, bỏ đi.”

Tần Uyển Uyển không nói, m.á.u nàng đọng trên mắt, tay nàng cầm mảnh ngọc hoa ngọc lan mà Giản Hành Chi tặng, gian nan bước tới trước kết giới không gian trong suốt.

“Giản Hành Chi.”

Nàng cầm kiếm c.h.é.m kết giới hết nhát này đến nhát khác: “Giản Hành Chi.”

Giọt m.á.u của nàng nhỏ lên kết giới không gian.

Giản Hành Chi nắm lấy mảnh ngọc, bước đi trên con đường không có điểm cuối, dường như loáng thoáng nghe thấy ai gọi mình.

Y ngửa đầu nhìn lên.

Xung quanh y đều là bóng người, y không biết mình đã đi bao lâu, cũng không biết mình là ai, không biết bản thân đến từ đâu, muốn đi đâu.

Nhưng y lại có một niềm tin kỳ lạ, nâng đỡ y bước thẳng về trước.

Mà lúc này, rốt cuộc y nghe thấy thanh âm bên ngoài.

“Giản Hành Chi.”

Giản Hành Chi, tên của y.

Trên đời này có một người luôn luôn chờ đợi Giản Hành Chi.

“Tần…”

Ký ức lan tràn mà đến, y khẽ lẩm bẩm: “Uyển Uyển…”

Tiếng vừa dứt, dường như y cảm nhận được cái gì, đột ngột mở to mắt, giơ tay c.h.é.m một kiếm thật mạnh.

Kiếm của y trực tiếp nổi thẳng ra ngoài từ đường liên thông mà y mở lúc đầu, va chạm với kiếm Tần Uyển Uyển đang c.h.é.m bên ngoài.

Cũng ngay lúc đó, hai không gian rốt cuộc hợp lại làm một, giữa hai người dường như cách nhau một lớp thủy tinh, nhìn thấy đôi bên thương tích chất chồng.

Kết giới trong suốt lấp lánh đang vỡ vụn.

Tần Uyển Uyển nhìn thấy Giản Hành Chi, nàng nở nụ cười, yên tâm ngả người về trước.

Giản Hành Chi giữ lấy nàng, y cũng không còn sức lực, đầu gối khuỵu xuống, quỳ dưới đất, ôm Tần Uyển Uyển vào lòng.

“Ra rồi!”

Có người hoang mang lên tiếng, Lạc Bất Phàm lập tức hạ lệnh: “Kết trận!”

Giây phút tiếng vừa buông, cự kiếm giáng từ trên trời xuống, nhắm về phía Giản Hành Chi và Tần Uyển Uyển đang ôm nhau trong pháp trận.

“Uyển Uyển…”

Giản Hành Chi khàn giọng thì thào, một tay đỡ lưng nàng, một tay ngưng tụ linh lực yếu ớt trên kiếm.

Nhưng ngay lúc cự kiếm sắp rơi xuống người bọn họ, một quang kiếm bay từ trên trời xuống, va “ầm” vào cự kiếm.

Giản Hành Chi và Tần Uyển Uyển cùng quay đầu nhìn.

Tạ Cô Đường một tay cầm kiếm, ngăn trước mặt bọn họ.

Tu vi kỳ Hóa Thần tràn ngập xung quanh, y giống như kiếm tu quân tử lần đầu gặp gỡ, tay áo phần phật, tóc dài tung bay.

Sinh Ra Để Làm Nữ Phụ

Chương 483: Phu Quân Ta Là Kẻ Thù Chết Tiệt