Liễu Nguyệt Hoa hộ pháp cho nàng chống đỡ hết nổi trước tiên, nôn ra một búng máu.
Một luồng khí đen đột nhiên bốc từ dưới đất lên, đánh thẳng về phía Tần Uyển Uyển!
Ánh mắt Thái Hằng lập tức rét lạnh, tiếng đàn trên tay vang dội hóa thành d.a.o sắc.
Lụa dài Thượng Tuế bay ra, bao bọc lấy khí đen.
Khí đen bị tiếng đàn và dải lụa cùng bóp chlết, tan biến giữa không trung.
Thượng Tuế không dám lơ là cảnh giác, pháp ấn bay lượn trên tay.
Thái Hằng cũng thu hồi cổ cầm, thay bằng trường kiếm, bảo hộ bên cạnh Thượng Tuế, nhìn chằm chằm bốn phía.
“Ta đã nói nhiều năm như vậy, thế mà Thái Hằng ông ngay cả đầu cũng không dám ló…” Giọng nói của Tà Thần tỏa ra từ bốn phương tám hướng, xung quanh rừng trúc bắt đầu có tiếng người.
Liễu Nguyệt Hoa căng thẳng nhìn xung quanh, giơ tay lên bấm pháp quyết.
Một lát sau, Tà Thần bật cười: “Hóa ra tu vi đã phế rồi.”
Dứt lời, vô số cơ thể người bị hút sạch m.á.u thịt gào thét lao từ trong rừng ra.
Một bóng đen cực nhanh đánh về phía lưng Thái Hằng, Thượng Tuế bắt lấy Thái Hằng, pháp ấn đánh về phía khí đen trước mặt, nhưng khí đen lại chia làm hai, nhắm về phía Thái Hằng!
Thái Hằng rút kiếm, nhưng khoảnh khắc chạm phải khí đen kia thì lập tức bị đánh bay!
“Thái Hằng!”
Pháp ấn của Thượng Tuế đánh tan khí đen, quay đầu định bắt lấy Thái Hằng, nhưng khí đen đã lách khỏi mũi kiếm của ông, hóa thành d.a.o sắc chĩa vào n.g.ự.c ông.
Ngay lúc mũi kiếm c*m v** ngực, chợt nghe một tiếng chim hót, đốm lửa phóng từ trên trời xuống đốt cháy khí đen quấn quanh mũi kiếm Thái Hằng! Kế tiếp, một con kiến lớn bay từ trên trời xuống, ủi văng xác khô tấn công Tần Uyển Uyển, hung hổ ngăn cản trước mặt nàng.
“Thúy Lục? Nam Phong?”
Liễu Nguyệt Hoa ngẩng đầu, nhìn thấy Thúy Lục hóa từ dạng chim thành người, đáp xuống đất, lưỡi d.a.o ánh sáng trên tay vung lên, nháy mắt đánh văng xác khô phía trước.
Sau khi nàng ta đáp xuống đất, lần lượt hàng trăm tu sĩ cũng đáp xuống, quần thảo với đám xác khô kia.
“Sao cô lại tới đây?”
Lạc Bất Phàm nhìn Thúy Lục chạy tới, gấp gáp hỏi: “Nhóm Hành Chu đâu?”
“Ta bảo Ninh Bất Ngôn, Lạc Hành Chu, Liễu Phi Sương dẫn người giải quyết bên ngoài.” Thúy Lục lạnh giọng giải thích: “Hiện tại các nơi đã hỗn loạn, đâu đâu cũng là thứ này.
Toàn bộ ma chủng còn chưa thanh lý trong khu cách ly đều biến thành xác khô, ta đốt sạch cả rồi.”
***
Trong lúc nói chuyện, mặt đất rúng động.
Thượng Tuế bảo vệ Thái Hằng, cả hai và Thúy Lục cùng nhìn chằm chằm mặt đất.
“Là… là cái gì đang cử động?”
Nam Phong căng thẳng mở miệng.
Thái Hằng nhìn xung quanh: “Hắn đang chuyển cái gì đến đây.”
Nghe thấy lời này, Thúy Lục giơ tay lên đập mạnh xuống đất, đất b.ắ.n tung tóe, lộ ra mặt đất đá xanh.
Sau đó, một tế đàn chui từ dưới chân lên, nâng bọn họ bay thẳng về phía chân trời!
Dây leo màu đen trên tế đàn manh nha chui ra, Thượng Tuế quát lớn một tiếng: “Tất cả lui xuống!”
Dứt lời, bà ấn một pháp ấn lên tế đàn, cố gắng đè dây leo xuống.
Tất cả mọi người đồng thời bay lên, rời khỏi tế đàn, lơ lửng giữa không trung, nhìn Thượng Tuế đang quỳ một gối đối kháng với Tà Thần, chỉ có Nam Phong còn đứng tại chỗ.
Nó run rẩy ngăn trước mặt Tần Uyển Uyển, nuốt nước bọt, nhìn dây leo bị Thượng Tuế trấn áp, vung vẩy d.a.o thép trên đầu: “Đừng… đừng qua dây!”
Bọn họ vừa đi, pháp trận bảo vệ Tần Uyển Uyển bị phá mở, sấm sét không hề kiêng dè đánh hết lên người Tần Uyển Uyển.
Cơ thể nàng run lên, cắn răng không lên tiếng.
Mà Thượng Tuế dốc sức truyền linh lực lên pháp ấn, đè chặt những khí đen có thể đánh về phía Tần Uyển Uyển bất cứ lúc nào.
Tế đàn trên không trung dừng lại, tất cả mọi người đều thấy được tế đàn cao như một ngọn núi.
Phù văn bên dưới tế đàn chuyển động, chỉ nghe từng tiếng “răng rắc” vang lên, bàn tròn hoa sen đá xanh chậm rãi mọc lên bên trên tế đàn.
Kế đó, một viên Ngọc Linh Lung phát sáng giữa không trung, xoay tròn thành một vòng tròn.
Vòng tròn chưa hoàn chỉnh, còn thiếu một mảnh cuối cùng, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng vầng kim quang mà nó phát ra.
Dường như bị Ngọc Linh Lung này tác động, Ngọc Linh Lung trên cơ thể Tần Uyển Uyển cũng phát ra quầng sáng.
Một ảo ảnh Thanh long gầm thét lao về phía chân trời.
Trước bàn hoa sen đá xanh, từng nấc thang xếp chồng lên nhau, hướng thẳng lên trời.
Vô số xác khô rít gào nhào từ dưới tế đàn lên.
Nghe tiếng rít gào, nhóm người Thúy Lục quay đầu, thấy xung quanh đã đầy xác khô.
Tất cả mọi người xông về phía bậc thang trên tế đàn, một người canh giữ môt khu vực, không để xác khô leo lên.
Lạc Bất Phàm th.ở dốc, hoang mang nhìn cảnh tượng này, không nhịn được truyền âm cho con trai: “Hành Chu?! Con và những đệ tử khác đang ở đâu?!”
“Cha.”
Giọng Lạc Hành Chu trầm ổn: “Chúng con đang ở Vô Tương Tông.
Con đã dựa theo căn dặn của Thành chủ Thúy Lục, sắp xếp đệ tử Liên minh Tiên giới đưa người thường đến khu vực an toàn.