Bên phía chúng con chống đỡ được, cha yên tâm.”
“Phi Sương?” Liễu Nguyệt Hoa run run lên tiếng: “Con…”
“Mẹ.” Liễu Phi Sương th.ở dốc: “Con không sao, bọn chúng đều nhắm về phía mọi người.”
“Ái chà chà.” Một giọng nói truyền từ không trung tới, không thể đoán được phương hướng: “Thật đúng là một vở tuồng tình thân thắm thiết, yêu nhau không rời cảm động trời đất, khiến người ta thổn thức khôn nguôi.”
“Có điều đáng tiếc…”
Một bóng dáng chậm chạp xuất hiện sau lưng Thượng Tuế, hắn ngưng mắt nhìn bóng lưng Thượng Tuế đối kháng với dây leo, nghiêng đầu mở miệng: “Các người đều yếu quá rồi.
Thượng Tuế, bà và Thái Hằng bây giờ sao lại kém như vậy? Sớm biết bà phô trương thanh thế ——”
Tà Thần nâng pháp trượng lên, khí đen ngưng tụ trên pháp trượng của hắn.
Thượng Tuế nghiến răng, nhìn Tần Uyển Uyển vẫn còn ngồi dưới sấm sét.
Bà biết rõ nếu như lúc này bà rời đi, dây leo dưới tế đàn sẽ lập tức nhắm về phía Tần Uyển Uyển, Nam Phong không cản nổi đám dây leo này.
Tần Uyển Uyển đang ở thời khắc mấu chốt độ kiếp, một khi xảy ra bất cứ chuyện gì đều có thể mất mạng đạo vong.
Nhưng nếu bà không đi, chưa chắc bà có thể chịu nổi một đòn này của Tà Thần.
Thượng Tuế rủ mắt, trấn sức mạnh lên dây leo, dùng chính linh lực của mình bao bọc lấy chúng.
Khí đen ngưng tụ tại pháp trượng Tà Thần, hắn nghiêng đầu, pháp trượng đột ngột đánh về phía Thượng Tuế: “Ta nên g.i.ế.c bà từ lâu!”
Thượng Tuế quỳ dưới đất không nhúc nhích, pháp trượng mang theo linh lực dồi dào, Thái Hằng trừng to mắt.
Nhưng cũng chính lúc này, Thúy Lục đột nhiên xuất hiện ngăn cản trước mặt Thượng Tuế, đ.ấ.m một quyền về phía Tà Thần!
Ánh lửa trên nắm đ.ấ.m nháy mắt bị khí đen dập tắt, cơ thể bị linh lực ép thối lui.
Tà Thần nhìn chằm chằm Thúy Lục, nghiêng đầu: “Thúy Lục?”
“Tà Thần.”
“Ta không phải Tà Thần…” Tà Thần hất cằm: “Ta là Thần quân của cô, Lận Ngôn Chi.”
“Ngươi không phải Thần quân.” Thúy Lục th.ở dốc: “Thần quân không có bộ dạng như ngươi.”
“Vậy thì là thế nào? Bộ dạng như Giản Hành Chi?” Tà Thần cười lớn: “Cô cho rằng hắn và ta khác nhau cái gì? Nghe bảo muốn dùng hắn để huyết tế thiên hạ, chẳng phải hắn cũng chạy mất xác sao? Nếu đều không phải Lận Ngôn Chi, cô phục vụ hắn hay ta có gì khác biệt?!”
Thúy Lục không đáp, Tà Thần nhìn vẻ mặt nghiến răng của nàng ta, dường như nhìn thấu nội tâm của nàng, hắn thấp giọng nhắc nhở: “Lận Ngôn Chi đã c.h.ế.t rồi.”
“Không…” Thúy Lục run run cánh môi: “Thần quân sẽ trở về.”
“Hắn c.h.ế.t rồi, hai hồn ba phách của hắn ở trong cơ thể ta.
Nếu như cô không thừa nhận ta là Lận Ngôn Chi, Giản Hành Chi cũng không phải, vậy nghĩa là hắn mãi mãi không tồn tại.”
“Không…”
“Thúy Lục…” Tà Thần nghiêng đầu: “Cô đã không có tín ngưỡng, cũng không có lý do chiến đấu.”
“Ta…” Thúy Lục siết chặt nắm đấm, không nói nên lời.
Nàng ta nhìn người giống y đúc gương mặt Lận Ngôn Chi trước mặt, nhớ đến Giản Hành Chi đã hồn phách nguyên vẹn, nhớ tới Tạ Cô Đường cuối cùng đến Ranh giới sinh tử.
Nàng ta biết Lận Ngôn Chi đã không về được nữa.
Nếu vậy nàng ta còn lý do gì để chiến đấu?
Nàng ta vốn chỉ là một con chim bói cá nho nhỏ, một linh thú bị tu sĩ điều khiển.
Nếu như không gặp được Lận Ngôn Chi, nàng ta đã c.h.ế.t dưới mưa gió với số kiếp một con chim bói cá từ lâu.
Là Lận Ngôn Chi cứu nàng ta, Lận Ngôn Chi dạy nàng ta thiện ác, Lận Ngôn Chi cho nàng ta sinh mạng, cuộc đời nàng đều ngưỡng vọng Lận Ngôn Chi phía trước.
Lúc y còn sống, nàng ta dốc lòng theo đuổi.
Sau khi y chết, nàng ta thực thi trọn vẹn tất cả kế hoạch của y, bảo vệ Thành Vô Cấu y để lại.
Nhưng Lận Ngôn Chi đã chết.
Vì sao nàng ta còn ở lại đây? Nàng ta còn lý gì để chiến đấu?
“Tránh ra.”
Thấy Thúy Lục hoang mang, Tà Thần lạnh lùng lên tiếng: “Ta có thể tha cho cô một con đường sống.”
Thúy Lục đứng yên bất động.
Thượng Tuế tụng niệm pháp chú, m.á.u từ cơ thể bà chảy xuống dây leo dưới chân, từng tấc dây leo hóa thành màu đỏ.
Vẻ mặt Tà Thần khẽ biến, ra lệnh cho nàng ta lần nữa: “Tránh ra!”
“Thúy Lục tỷ tỷ!”
Nam Phong hô to.
Nghe thấy giọng nói này, đầu Thúy Lục bất giác vang lên câu nói của Giản Hành Chi lúc nàng ta bỏ y lại mê cung: “Ta xem các người là bằng hữu.”
Nàng bất giác nhìn Tần Uyển Uyển bên trong sấm sét.
“Xin lỗi …”
Thúy Lục siết chặt nắm đấm, chậm chạp ngẩng đầu: “Ta không thể nhường.”
“Vậy thì c.h.ế.t đi!”
Tà Thần đột ngột xông lên, Thúy Lục không hề lưỡng lự, trực tiếp va chạm với Tà Thần.
Nắm đ.ấ.m bốc cháy ngọn lửa đánh mạnh lên bóng người phía trước, Tà Thần trước mắt nàng bỗng tản ra thành sương đen.
Ngọn lửa đánh vào sương đen, sương đen bị đốt cháy tan đi.
Cùng lúc đó, sương đen quét qua toàn thân Thúy Lục, cắn xé m.á.u thịt toàn thân nàng ta tựa như dã thú.
Lúc này, Thượng Tuế tốt cuộc hoàn toàn kiểm soát những dây leo kia, xoay người vung mạnh một cái, rút những dây leo đỏ tươi từ dưới mặt đất lên, đánh về phía sương đen xung quanh!