Nơi dây leo m.á.u vung qua, sương đen tức khắc bị đốt cháy.
Sương đen chưa bị cháy tiếp tục ngưng kết thành hình dáng Lận Ngôn Chi, tấn công cực nhanh về phía Thượng Tuế!
Nhóm người Thúy Lục không chần chờ nữa, cùng đánh về phía Tà Thần hình người ở giữa.
Tà Thần giơ tay biến thành kiếm, khí đen xung quanh ồ ạt phóng về phía hắn giống như sức mạnh lấy mãi không hết, dùng mãi không cạn, tránh né cực nhanh đòn tấn công của tất cả mọi người.
“Nếu muốn c.h.ế.t ——” Tà Thần ngưng tụ ma khí giơ kiếm: “Vậy thì c.h.ế.t chung!”
“Chết hết đi! Sau khi chết, bổn tọa xé nát Thiên Đạo này.
Ta thật muốn xem thử ba nghìn thế giới, ai làm gì được ta!”
“Ranh giới sinh tử ——” Tà Thần nhảy lên cao, c.h.é.m mạnh về hướng Thiên Kiếm Tông, cao giọng quát: “Chư tà vạn ác, tất cả hiện thế, cùng bổn tọa —— hủy diệt Thiên Đạo!”
Nhát kiếm này bay thẳng về phía Thiên Kiếm Tông, Lạc Bất Phàm trợn to mắt, hét lớn: “Cô Đường!”
“Chưởng môn.” Giọng nói trầm ổn xưa nay của Tạ Cô Đường vang vọng ở chân trời: “Cô Đường ở đây.”
Lúc nói chuyện, Tạ Cô Đường đang xếp chân, nhắm mắt ngồi trên vách đá ở sông băng, dưới chân y là dung nham cuộn mình, dưới dung nham là vô số tà ma vùng vẫy muốn chui từ dưới đất lên.
Một thanh quang kiếm treo giữa vùng trời bên trên dung nham, bất cứ một sinh vật nào bò ra, quang kiếm lập tức chia nhỏ một thanh kiếm diệt trừ.
Quang kiếm màu đen phóng từ phương xa tới, đập ầm ầm lên kết giới Ranh giới sinh tử.
Trong nháy mắt, yêu ma reo hò nhào ra, pháp ấn trên tay Tạ Cô Đường bay lượn, quang kiếm hóa vạn kiếm treo cao trên vùng trời.
Y chậm rãi đứng dậy, rút trường kiếm trên thắt lưng.
“Vấn Tâm Kiếm Thiên Kiếm Tông đời thứ mười hai – Tạ Cô Đường, cung kính tiếp đón chư vị.”
“Kẻ nào tiến lên một bước…” Quang kiếm trên tay Tạ Cô Đường xoay một vòng, vạn mũi kiếm trên trời đồng loạt chĩa về phía dung nham: “Giết không tha!”
***
Lúc thế giới nhỏ đang rối loạn, Giản Hành Chi vừa chạy tới Nam Thiên Môn.
Giản Hành Chi chạy tới trước mặt thiên binh trấn thủ Nam Thiên Môn, trực tiếp ra lệnh: “Mở trận dịch chuyển, ta phải hạ giới.”
“Tuế Hành đạo quân.” Nhìn thấy Giản Hành Chi, thiên binh gượng cười: “Ngài có thủ dụ hạ giới không?”
“Bổn tọa muốn hạ giới mà còn đến lượt ngươi xía vào?!”
Giản Hành Chi quát lớn, nhưng nhớ tới hiện giờ không phải lúc ra tay, chỉ đành nén giận, giải thích: “Ta hạ giới cứu người! Cả nhà Sơn chủ Tịch Sơn đều bị vây dưới hạ giới cầu viện, ta làm gì kịp lấy thủ dụ?!”
Nghe thấy “Sơn chủ Tịch Sơn” thiên binh lập tức hiểu ra: “Ngài muốn đến tiểu thế giới mà Sơn chủ Tịch Sơn đang ở?”
“Ngươi biết?”
Giản Hành Chi nhíu mày, thiên binh gật đầu, vẻ mặt lập tức nghiêm túc: “Tuế Hành đạo quân, nếu là tiểu thế giới này, hạ quan không thể mở trận.”
“Vì sao?”
“Lúc này, Tà vật ở tiểu thế giới đó đang cố gắng chọc thủng gông xiềng của Thiên Đạo, rời khỏi tiểu thế giới.
Tà vật này âm tà vô cùng, hút lấy ác niệm con người mà sống.
Một khi thoát khỏi sự phong tỏa của tiểu thế giới, ác niệm ba nghìn thế giới đều thuộc về hắn, cho dù là Tiên giới, e rằng cũng phải có một cuộc ác chiến.
Thiên đế đã sớm hạ lệnh không cho phép mở kết giới tiểu thế giới này.”
“Cho nên?” Giản Hành Chi nhìn chòng chọc thiên binh: “Nếu biết tà vật này cực kỳ âm tà, các người để người của tiểu thế giới này tự sinh tự diệt, không quản sao?!”
“Tuế Hành.” Trên trời truyền đến giọng nói không phân biệt được nam nữ, mang theo thần tính lạnh băng, không chứa bất cứ tình cảm nào, bình tĩnh nói với y: “Bất kể người, tiên, thần, thậm chí thế giới một phương đều có vận mệnh của mình.
Tà vật kia sinh ra ở thế giới của bọn họ, theo lý nên kết thúc ở thế giới đó.”
“Vậy nếu bọn họ không tiêu diệt nổi thì sao?”
Giản Hành Chi quay đầu về phía thiên cung xa xôi, hỏi người đứng đầu Tiên giới.
Người kia trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng nói: “Tiểu thế giới này có một vị chân thần, thân thể cô ấy có thể làm vật chứa tà vật.
Nếu bọn họ không tiêu diệt được tà vật, Thiên giới sẽ giúp bọn họ.”
Nghe nói vậy, Giản Hành Chi trừng to mắt.
Y siết chặt kiếm, nhìn chằm chằm thiên cung.
Một lát sau, y xoay đầu, nhìn về phía trận dịch chuyện.
“Được rồi.” Y gật đầu: “Vậy ta không đi nữa.”
Giản Hành Chi cầm kiếm xoay người, thiên binh thở phào.
Nhưng ngay lúc thiên binh lơ là cảnh giác, Giản Hành Chi đột ngột xoay lại, nhún người nhảy xuống dưới!
Rơi xuống thiên cung, trước mắt là hào quang sặc sỡ, y nhìn thấy vô số tinh tú, nghe thiên binh sau lưng la lên: “Tuế Hành đạo quân, không dùng pháp trận dịch chuyển, ba nghìn thế giới, ngài tìm không ra đâu!”
“666.” Giản Hành Chi vừa rơi vừa hét to: “Giúp ta tìm Tần Uyển Uyển, nhiệm vụ còn làm không?!”
“Không được, không đủ điểm tích lũy!” 666 gào lên: “Đợi thêm chút nữa! Cần đợi nữ chính trở thành người nổi nhất!”