Chỉ dựa vào nàng…”
Lời còn chưa dứt, Tần Uyển Uyển giơ tay lên c.h.é.m một nhát về phía Tà Thần.
Tà Thần giơ cao pháp trượng, khí đen nhắm về phía nhát kiếm của Tần Uyển Uyển.
Hai luồng sáng va chạm, linh khí d.a.o động đánh bật ra xung quanh.
Trong phút chốc, hai bên giao chiến với nhau.
“Thần, tiên và người khác nhau lớn nhất ở nguồn gốc sức mạnh.”
Tà Thần và kiếm của Tần Uyển Uyển va chạm hết lần này đến lần khác, tốc độ của bọn họ cực nhanh, sức mạnh hùng mạnh khiến cho đám đông lùi xa.
Tà Thần rõ ràng thành thạo điêu luyện, Tần Uyển Uyển lại trúc trắc hơn nhiều.
“Sức mạnh của chúng ta là niềm tin trên thế gian, sức mạnh của người tu tiên đến từ linh lực trong trời đất, còn sức mạnh của con người – linh hồn của vạn vật là cái gì? Con người chính là tập hợp các loại niềm tin, hồn phách chứa đựng niềm tin, thân xác chứa đựng hồn phách.
Vì vậy, cội nguồn của chúng ta là sự tồn tại cao cấp nhất, mạnh nhất trên đời.
Nó có thể trực tiếp hóa thành linh hồn vạn vật, thế cho nên chúng ta là sự tồn tại cao xa hơn tiên và người, thậm chí có thể kiểm soát bọn chúng.”
Tà Thần giải thích, Tần Uyển Uyển ngước mắt: “Thế thì sao?”
“Nghĩa là chúng ta bất tử bất diệt.” Tà Thần cười nói: “Chỉ cần niềm tin cung phụng ta vẫn còn, ta sẽ mãi mãi bất tử.
Chúng ta hùng mạnh như thế, nàng hà tất chống đối ta?”
“Bởi vì niềm tin của ta là sinh là thiện, mà ngươi…” Tần Uyển Uyển lạnh mắt nhìn hắn, kiếm trên tay bừng sáng: “Là ác!”
“Đã vậy …” Tà Thần bật cười: “Thì đừng trách ta!”
Tiếng vừa dứt, y đột ngột giơ pháp trượng: “Ác đến đây!”
Trong phút chốc, khí đen ùn ùn bay tới từ bốn phương tám hướng, mặt đất ầm vang, Tà Thần biến từ một người thành mười mấy người, thần tốc tấn công Tần Uyển Uyển.
Tần Uyển Uyển hóa một kiếm thành kiếm trận thập phương, đứng yên tại chỗ, pháp trận dưới chân mở rộng, kiếm quyết tung bay trên tay.
Lần lượt từng người bị hút thành xác khô dưới trần gian nhào tới, một lát sau liền đứng dậy, tỏa ra xung quanh.
Đội ngũ tập hợp từ tu sĩ quần thảo với đám xác khô này.
“Thần mới tấn không có sức mạnh, cũng không biết sử dụng thế nào.”
Tà Thần cười nhạo: “Nàng không tự lượng sức.”
Lúc nói chuyện, Tà Thần đột nhiên biến mất, hóa thành luồng khói đen xông vào kiếm trận, quang kiếm xung quanh Tần Uyển Uyển nhanh chóng nhắm về phía khói đen.
Nhưng khói đen này c.h.é.m một thì hóa hai, c.h.é.m hai thì hóa ba.
Mặc dù mỗi lần c.h.é.m đứt, khói đen chạm vào kiếm Tần Uyển Uyển đều bị đốt đi một ít, nhưng lại c.h.é.m mãi không hết.
Tần Uyển Uyển chỉ đành trút hết sức mạnh vào pháp trận dưới chân, chống lại trận tập kích của những khói đen này.
Thế nhưng những khói đen này mang theo sức mạnh hùng hậu, lần lượt va chạm vào kết giới, mỗi lần va chạm đều khiến Tần Uyển Uyển phải dùng thêm linh lực chống đỡ.
Tần Uyển Uyển sử dụng càng nhiều linh lực, người phàm có thể che chở càng ít, đám khói đen lại càng lớn mạnh.
“Tại sao sức mạnh của Tà Thần cứ mãi tăng lên?”
Liễu Phi Sương ngẩng đầu, vừa c.h.é.m xác khô, vừa quay đầu nhìn hai người giao chiến bên trên, không khỏi nhíu mày.
Lạc Hành Chu dựa lưng với nàng, quan sát xung quanh, nghiến răng nói: “Là ma chủng.”
Ma chủng sẽ khuếch đại tối đa ác niệm con người, cấp tốc lây lan.
Ma chủng không trừ, sức mạnh Tà Thần mãi mãi lớn hơn Tần Uyển Uyển.
Hơn nữa, bản thân Tần Uyển Uyển dùng không quen thần lực, cộng thêm ma chủng, nếu tiếp tục nữa, e là không địch lại.
“Vậy phải làm sao?”
Liễu Phi Sương lo lắng lên tiếng: “Hiện giờ khắp nơi đều là ma chủng, ta không thể g.i.ế.c hết người được!”
Lạc Hành Chu không đáp, y mím môi, c.h.é.m một kiếm, dùng kiếm khí đánh bay người bên cạnh.
Liễu Phi Sương hoảng hốt thúc giục: “Chàng nói đi!”
“Vẫn còn Giản Hành Chi.”
Lạc Hành Chu lên tiếng.
Liễu Phi Sương ngây người, lập tức nhớ ra Giản Hành Chi còn chưa xuất hiện.
Lòng nàng bốc cháy hi vọng.
Vẫn còn Giản Hành Chi.
Sau khi đoán được nguồn gốc của Tà Thần, không chỉ Lạc Hành Chu nghĩ như thế, Tần Uyển Uyển ở trên cao cũng thu nhỏ phạm vi kiếm trận, vội vàng nhảy ra, rời khỏi phạm vi khói đen bao phủ.
Giọng nói của Tà Thần phức tạp giống như vố số người hợp lại, vang vọng ở chân trời: “Chạy? Nàng còn muốn chạy đi đâu?”
Dứt lời, khỏi đen đuổi theo sát sao, quấn lấy Tần Uyển Uyển, đan xen vào kiếm trận của nàng.
“Ta đã nói rồi, nàng không thắng được ta, nàng không biết lòng dạ người trên đời này độc ác thế nào đâu.”
Khói đen cắt lấy ống tay áo Tần Uyển Uyển, m.á.u vẩy vào không trung, khói đen lập tức hứng lấy hút vào.
“Ta thích nàng như thế, sao nàng lại ghét ta chứ? Ta cũng là Giản Hành Chi mà.”
“Những thứ hắn có, ta đều có.
Ta chỉ là mặt ác của bọn chúng mà thôi.”
Khói đen như rắn quấn quanh cánh tay Tần Uyển Uyển, nàng c.h.é.m một nhát.
“Chưa có ai từng đối tốt với ta, ta rất muốn nàng.”