“Cậu gọi ai chim mập?!”
“Lời cảm tạ này phải để chúng ta nói.” Lạc Bất Phàm thở dài: “Hai vị Tiên quân vì bổn giới mà hi sinh rất nhiều, chúng ta không thể báo đáp, thẹn ở trong lòng.
Ngày sau chúng ta sẽ tạo kim thân, xây chùa miếu vì các vị Tiên quân, cung phụng hương khói, tỏ chút tâm ý.”
“Sau này đừng hút thuốc nữa.”
666 nghe vậy, im lặng một hồi.
Nó nhìn ba giây đếm ngược, vươn cánh tay nhỏ bên trong ra, nhẹ nhàng ôm lấy y: “Ngài cũng rất tốt, tương lai hạnh phúc nhé, Giản Hành Chi.”
Bọn họ mặc quần áo tu sĩ, thấy Giản Hành Chi nhìn qua, bèn xúc động nói: “Tiên quân, Thành chủ Thúy Lục cố ý dùng trận dịch chuyển đón chúng ta tới đây! Nghe nói hai người sắp đi, chúng ta đến đây đưa tiễn.
Bây giờ chúng ta đổi nghề rồi, trở thành sát thủ, không cần sống như trước đây nữa…”
“Đa tạ.”
“Á.” Lạc Hành Chu đột ngột sực nhớ, chạy ra khỏi đám đông, đưa cho Giản Hành Chi một lá bùa: “Quên mất, đây là đồ sư huynh bảo ta đưa ngài.”
Thái Hằng và nhóm người lịch sự cảm tạ xong cũng bước lên thang trời, xoay người dặn dò Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi: “Hai đứa tạm biệt nhanh lên, tiểu thế giới này không chịu nổi linh lực của Giản Hành Chi đâu.”
“Nếu cậu không đi, với bộ dạng này của cậu …” Thấy Giản Hành Chi nhìn sang, Thượng Tuế lạnh nhạt liếc y: “Tiểu thế giới này sắp sụp đến nơi rồi.”
“Lời cảm tạ này phải để chúng ta nói.” Lạc Bất Phàm thở dài: “Hai vị Tiên quân vì bổn giới mà hi sinh rất nhiều, chúng ta không thể báo đáp, thẹn ở trong lòng.
Ngày sau chúng ta sẽ tạo kim thân, xây chùa miếu vì các vị Tiên quân, cung phụng hương khói, tỏ chút tâm ý.”
Dứt lời, Thái Hằng đuổi theo Thượng Tuế, bước lên trên cao.
“Đi đây.”
Giản Hành Chi nhìn lá bùa ngây người.
Lạc Hành Chu gãi đầu, nhớ lại: “Sư huynh nói ngài nhìn thứ này là biết cái gì, không cần nhiều lời.”
Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi nhìn nhau, xoay đầu lại, phát hiện rất nhiều người tới tế đàn.
Hai người lần lượt nhận diện: Tạ Cô Đường không ở đây, Thúy Lục, Lạc Hành Chu, Liễu Phi Sương, Ninh Bất Ngôn, Ninh Xương Hà, Yên Vô Song, Ninh Huy Hà, Kim Kiếm Đồng Tử…
Thậm chí còn có một đám người kỹ nam quán tại Quỷ Thành lúc trước Giản Hành Chi ở.
“Hở?”
Bốn người bước lên thang trời.
Thượng Tuế và Thái Hằng đi phía trước, hai tiểu bối đi phía sau.
Bọn họ mặc quần áo tu sĩ, thấy Giản Hành Chi nhìn qua, bèn xúc động nói: “Tiên quân, Thành chủ Thúy Lục cố ý dùng trận dịch chuyển đón chúng ta tới đây! Nghe nói hai người sắp đi, chúng ta đến đây đưa tiễn.
Bây giờ chúng ta đổi nghề rồi, trở thành sát thủ, không cần sống như trước đây nữa…”
Lúc trước y tưởng Tạ Cô Đường và Thúy Lục đã hủy lá bùa này rồi, nhưng hiện tại phát hiện hoá ra bọn họ vẫn không nhẫn tâm.
“Khụ…” Giản Hành Chi hoàn toàn không muốn để người ta biết đoạn quá khứ này, khẽ ho một tiếng, nhanh chóng lấp l**m đề tài câu chuyện: “Biết rồi, đừng nói nữa.”
“Chúng ta không thể ở đây lâu, không nói nhiều nữa…” Tần Uyển Uyển mỉm cười, giơ tay lên tạm biệt mọi người: “Núi xanh không đổi, nước biếc còn dài, hẹn ngày gặp lại.”
“ Đúng vậy.” 38 thở dài: “Nhiệm vụ kế tiếp, chủ nhân kế tiếp, cảm ơn sự chiếu cố của cô.”
“Á.” Lạc Hành Chu đột ngột sực nhớ, chạy ra khỏi đám đông, đưa cho Giản Hành Chi một lá bùa: “Quên mất, đây là đồ sư huynh bảo ta đưa ngài.”
Giản Hành Chi nhìn lá bùa ngây người.
Lạc Hành Chu gãi đầu, nhớ lại: “Sư huynh nói ngài nhìn thứ này là biết cái gì, không cần nhiều lời.”
Giản Hành Chi không lên tiếng, y nhìn lá bùa bố trí kết giới.
Lúc trước y tưởng Tạ Cô Đường và Thúy Lục đã hủy lá bùa này rồi, nhưng hiện tại phát hiện hoá ra bọn họ vẫn không nhẫn tâm.
Mà lúc này 666 cũng bắt đầu gỡ cài đặt rời đi.
Giản Hành Chi ngước mắt nhìn Thúy Lục, Thúy Lục xoay đầu đi không nhìn y.
Thậm chí còn có một đám người kỹ nam quán tại Quỷ Thành lúc trước Giản Hành Chi ở.
Giản Hành Chi cười một tiếng: “Được rồi, chim mập già, ta không tính toán với cô nữa.”
“Xin lỗi.”
“Cậu gọi ai chim mập?!”
Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi nhìn nhau, xoay đầu lại, phát hiện rất nhiều người tới tế đàn.
Thúy Lục lập tức quay đầu, mở miệng định mắng.
Nghe vậy, Giản Hành Chi trầm mặc chốc lát.
Tần Uyển Uyển kéo tay áo Giản Hành Chi, quay đầu nhìn Thúy Lục: “Thúy Lục tỷ tỷ, Tiên giới gặp lại.”
“Đi đây.”
“Hả?” Tần Uyển Uyển kinh ngạc: “38, cậu phải đi sao?
Thái Hằng và nhóm người lịch sự cảm tạ xong cũng bước lên thang trời, xoay người dặn dò Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi: “Hai đứa tạm biệt nhanh lên, tiểu thế giới này không chịu nổi linh lực của Giản Hành Chi đâu.”
Giản Hành Chi vẫy tay, ôm Nam Phong cùng xoay người với Tần Uyển Uyển, đạp thang trời, bước lên trên cao.
Giản Hành Chi không lên tiếng, y nhìn lá bùa bố trí kết giới.
Khoảnh khắc bước lên thang trời, tiếng máy móc gỡ cài đặt đồng thời vang lên trong đầu hai người, kèm theo tiếng thông báo cứng nhắc: “Nhiệm vụ ủy thác đã hoàn thành trọn vẹn, AI sắp tách khỏi ký chủ.”