Sinh Ra Để Làm Nữ Phụ

Chương 502: Phu Quân Ta Là Kẻ Thù Chết Tiệt

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

“Tạm biệt.”

“Hả?” Tần Uyển Uyển kinh ngạc: “38, cậu phải đi sao?

“ Đúng vậy.” 38 thở dài: “Nhiệm vụ kế tiếp, chủ nhân kế tiếp, cảm ơn sự chiếu cố của cô.”

“Vậy…” Tần Uyển Uyển do dự chốc lát, dè dặt nhìn sang Thượng Tuế: “Chúng ta làm sao trở về?”

“Vậy…” Tần Uyển Uyển nghe thấy lời nó, chần chờ chốc lát.

Ngày này đến đúng dự liệu, nhưng lại có chút đột ngột.

Nàng lưỡng lự hồi lâu, lúc nhìn màn hình đếm ngược, rốt cuộc mở miệng: “Tạm biệt.”

“Tạm biệt.”

Giản Hành Chi thấy 666 bắt đầu biến mất, giọng điệu hoảng hốt.

666 hừ một tiếng: “Nếu không thì sao? Ở lại để ngài mắng ta à?”

“Sau này đừng hút thuốc nữa.”

“Đa tạ.”

“Haiz…” 38 thở dài: “Phụ nữ các cô sao đều thế vậy? Thôi đi, sau này ta ngậm kẹo que.”

Dứt lời, điểm sáng trong đầu nàng chậm rãi biến mất.

Mà lúc này 666 cũng bắt đầu gỡ cài đặt rời đi.

“Chúng ta không thể ở đây lâu, không nói nhiều nữa…” Tần Uyển Uyển mỉm cười, giơ tay lên tạm biệt mọi người: “Núi xanh không đổi, nước biếc còn dài, hẹn ngày gặp lại.”

“Bây giờ cô đi à?”

Giản Hành Chi thấy 666 bắt đầu biến mất, giọng điệu hoảng hốt.

666 hừ một tiếng: “Nếu không thì sao? Ở lại để ngài mắng ta à?”

Nghe vậy, Giản Hành Chi trầm mặc chốc lát.

“Xin lỗi.”

Dứt lời, Thái Hằng đuổi theo Thượng Tuế, bước lên trên cao.

“Hở?”

666 kinh ngạc quay đầu, Giản Hành Chi mỉm cười: “Thật ra cô là hệ thống rất giỏi, đa tạ cô đã chiếu cố.”

666 nghe vậy, im lặng một hồi.

Nó nhìn ba giây đếm ngược, vươn cánh tay nhỏ bên trong ra, nhẹ nhàng ôm lấy y: “Ngài cũng rất tốt, tương lai hạnh phúc nhé, Giản Hành Chi.”

666 biến mất trong thức hải Giản Hành Chi, y và Tần Uyển Uyển đồng thời cảm nhận được, cả hai nhìn nhau không khỏi bật cười.

Tần Uyển Uyển kéo tay áo Giản Hành Chi, quay đầu nhìn Thúy Lục: “Thúy Lục tỷ tỷ, Tiên giới gặp lại.”

Bốn người bước lên thang trời.

Thượng Tuế và Thái Hằng đi phía trước, hai tiểu bối đi phía sau.

***

Đi rất lâu nhưng Thượng Tuế vẫn luôn không lên tiếng, Giản Hành Chi hơi căng thẳng.

Y thấp giọng, thì thầm thảo luận với Tần Uyển Uyển: “Uy áp mẫu thân nàng sao nặng quá vậy?”

“Chắc bây giờ bà vẫn còn đang giận.”

Tần Uyển Uyển thấp giọng đáp.

Giản Hành Chi nhìn nàng, khó hiểu: “Giận cái gì?”

“Phụ thân ta vì cứu người, đưa hết tu vi cho hệ thống rồi.”

Tần Uyển Uyển giải thích, Giản Hành Chi sững sờ, sau đó nghe thấy Thượng Tuế quát lớn: “Tần Uyển Uyển!”

Nghe Thượng Tuế gọi, Tần Uyển Uyển lập tức đứng nghiêm, đáp: “Có!”

“Qua đây!”

Thượng Tuế quát khẽ, Tần Uyển Uyển nháy mắt với Giản Hành Chi, bước nhanh lên trước.

Giản Hành Chi nhìn điệu bộ của Thượng Tuế, y cảm giác Tần Uyển Uyển sắp bị mắng, định lên tiếng nói gì đó, nhưng vừa mới mở miệng đã thấy Thái Hằng đứng bên cạnh y.

“Ta khuyên cậu không nên nói chuyện.”

Giản Hành Chi lấy làm lạ nhìn Thái Hằng, giọng điệu ông quái gở: “Ngay từ lúc Uyển Uyển bỏ chạy với cậu, bà ấy đã tức giận đến giờ.”

“Đó…” Giản Hành Chi nghe thế, hơi chột dạ: “Đó chẳng phải do… ta sắp c.h.ế.t sao? Sinh tử là chuyện lớn.”

“Đạo lý là vậy …” Thái Hằng gật đầu: “ Nhưng tính tình Tuế Tuế không tốt, có thể làm sao đây?”

“Tính tình không tốt …” Giản Hành Chi căng da mặt nói: “Thì đổi.”

Nghe thấy lời này, Thái Hằng lạnh lùng cười một tiếng.

“Tính tình thối như cậu mà cũng xứng nói những lời này với ta?”

“Chẳng phải ta cũng đổi đó sao?”

Giản Hành Chi càng nói càng chột dạ.

Thái Hằng cúi đầu sờ kiếm, chỉ đáp: “Lần trước cậu đánh ta gãy hai cây xương sườn.”

Vừa nghe thấy lời này, Giản Hành Chi suýt nữa quỳ xuống luôn.

Y lập tức mở miệng: “Sư phụ, ta có hai mươi bốn cây xương sườn, ngài cứ tự nhiên chọn.”

Thái Hằng không lên tiếng, nghe tiếng Tần Uyển Uyển làm nũng vang lên phía trước.

“Mẹ, con sai rồi, mẹ là quan trọng nhất trong lòng con…” Tần Uyển Uyển vươn tay kéo tay Thượng Tuế, làm nũng: “Còn lâu con mới chạy theo người khác, Tịch Sơn chúng ta chỉ có thể ở rể! Con biết mà!”

Nghe vậy, Giản Hành Chi đột ngột nhận ra chuyện gì: “Sư phụ, ngài ở rể à?”

“Cái này sao có thể gọi là ở rể chứ?”

Vẻ mặt Thái Hằng nghiêm túc, Giản Hành Chi đột nhiên cảm thấy lời này đúng là hơi khó nghe, lập tức nghe Thái Hằng nghiêm túc đáp: “Đây là đổi đời.”

Giản Hành Chi: “…”

Bốn người trò chuyện một lúc, rốt cuộc cũng đi tới Nam Thiên Môn.

Đến trước Nam Thiên Môn, một hàng thiên binh thấy Giản Hành Chi quay về, lập tức xốc lại tinh thần.

Thiên binh mới bắt đầu canh cửa chỉ vào Giản Hành Chi, mách cấp trên: “Trưởng quan, người lúc nãy xông vào Nam Thiên Môn là y!”

Trưởng quan nhìn bốn người, nuốt nước bọt.

Sơn chủ Tịch Sơn vừa nóng nảy vừa bao che, vừa giàu vừa mạnh trong truyền thuyết.

Người ở rể – Thái Hằng chân quân, mặc dù hay cười nhưng hở một tí là thích rút kiếm.

Người có sức chiến đấu mạnh nhất – Giản Hành Chi, sau khi phi thăng đánh khắp tứ hải bát hoang, khiến Tiên giới gà bay chó nhảy.

Cùng với tiên nữ mạnh nhất Thiên giới – Tần Uyển Uyển, vừa mạnh vừa đẹp vừa bí ẩn.

Sinh Ra Để Làm Nữ Phụ

Chương 502: Phu Quân Ta Là Kẻ Thù Chết Tiệt