Tần Vãn cũng không để ý, xoay người bỏ đi.
Sau khi nàng bước xuống lầu, ông chủ chạy tới bắt chuyện một phen, bảo gã sai vặt tiễn nàng ra cửa.
Lúc đi ra hậu viện, nàng trông thấy Giản Chi Diễn được người khác dẫn đườn bước đi trên hành lang về phía phòng bao khác.
Nàng không khỏi dừng bước, thoáng do dự, chỉ vào Giản Chi Diễn rồi hỏi gã sai vặt bên cạnh: “Y đi đâu đấy?”
“Đi gặp khách mới ạ.”
Gã sai vặt cười: “Giản công tử vừa mới treo bảng, rất nhiều người chỉ đích danh muốn gặp.
Phụ thân đang suy nghĩ, định bán đêm đầu tiên của công tử với giá cao.”
Nghe thấy lời này, Tần Vãn dùng thần thức quét qua phòng bao, nhìn thấy trong phòng hầu như đều là mấy lão già năm mươi tuổi.
Nàng bỗng nhiên hiểu được hành động lúc nãy của Giản Chi Diễn, nếu sớm muộn gì cũng bị bán, quả thật bán cho nàng tốt hơn bán cho đám người kia.
Nhưng nghĩ lại bọn họ bèo nước gặp nhau, không mấy thân thiết, người khổ trong thiên hạ rất nhiều, nàng cũng chẳng phải Bồ Tát sống, làm sao cứu hết được.
Vì thế nàng mặc kệ, xoay người rời đi.
Bước trên đường, nàng tò mò hỏi: “Dung mạo Giản công tử này phi phàm, trông có vẻ không phải xuất thân bình thường?”
“Tiên quân thật tinh mắt.” Gã sai vặt khen ngợi Tần Vãn, giải thích: “Hình như phụ mẫu Giản công tử cũng là tu sĩ, vì đắc tội người ta nên bị giết.
Lúc phụ mẫu công tử chết, dưỡng phụ(*) của công tử đúng lúc ghé qua, phụ mẫu công tử ủy thác khi lâm chung, dưỡng phụ bèn ôm công tử xuống núi.
Sau này gặp phải nạn đói, dưỡng phụ không thể nuôi quá nhiều con nít trong nhà, vì con của mình nên ông ta bán công tử đi, sau nhiều lần sang tay thì tới chỗ chúng ta.
Từ khi công tử mười ba tuổi đã bắt đầu được dạy dỗ đàng hoàng, hôm nay tuổi tròn mười tám, vừa treo bảng thì tiên quân tới rồi.”
(*) Cha nuôi
Tần Vãn không lên tiếng, nàng bước một chân ra bậc cửa.
Tiếng đàn sáo tấu nhạc bên trong kỹ nam quán thoắt chốc nhỏ xuống.
Tần Vãn nhớ đến bản thân lúc còn nhỏ, trốn dưới giường trông thấy cả nhà Tần gia bị diệt.
Nàng chợt nghĩ nếu như năm đó Quân thành chủ không tới cứu nàng, có phải nàng cũng sẽ có kết cục như Giản Chi Diễn không?
Ý nghĩ này khiến nàng dừng bước, gã sai vặt nghi hoặc: “Tiên quân?”
“Ta muốn mua y”.
Tần Vãn xoay đầu lại, ra quyết định.
“Gọi ông chủ các người tới đây.”
【2】
Mua Giản Chi Diễn là xúc động nhất thời, nhưng về sau nàng phát hiện người này cực kỳ có ích.
Nhất là dùng để chọc tức Quân Thù và thầy nàng – Thẩm Tri Minh.
Từ khi Tô Nguyệt Ly đến Vấn Tâm Tông, sự chú ý của tất cả bọn họ đều đặt lên người nàng ta.
Cho đến khi nàng đưa Giản Chi Diễn về Vấn Tâm Tông, rốt cuộc bọn họ mới có chút phản ứng với nàng.
Thẩm Tri Minh bảo nàng không biết xấu hổ, Quân Thù mắng nàng không biết liêm sỉ.
Bọn họ càng mắng, ngược lại nàng càng vui vẻ, càng đối tốt với Giản Chi Diễn, để y hầu hạ bên cạnh, thậm chí còn giữ y lại trong phòng nghỉ ngơi.
Giản Chi Diễn được nàng che chở, mặc dù y không nói gì nhưng lúc nhìn nàng ánh mắt luôn lấp lánh.
Y cố gắng lo toan mọi thứ vì nàng, học khúc nhạc nàng thích, học cách trình bày món ăn nàng thích, dốc hết mánh lới lấy lòng đã học nửa đời trước, hi vọng khiến nàng vui vẻ.
Nhưng nàng không biết, mọi sự chú ý của nàng đều đặt trên người Quân Thù.
Lúc đó nàng cho rằng nàng và thầy nàng, Quân Thù, sư huynh chỉ là tranh chấp giống như người trong nhà cãi vã.
Cho đến khi nàng đẩy Tô Nguyệt Ly xuống vách đá để giữ mạng cho nàng ta trong Mật cảnh, đến khi thương tích chồng chất trở về lại bị thầy nàng móc Long đan.
Nàng trở thành một phế nhân, khi đó nàng mới biết bọn họ không phải cãi vã với nàng, bọn họ thật sự vứt bỏ nàng vì Tô Nguyệt Ly.
Kim Đan của nàng bị tổn hại, tu vi tuột dốc.
Lúc nằm trên giường giống như phế nhân, lòng nàng tràn ngập oán hận.
Mà lúc này chỉ có Giản Chi Diễn đẩy cửa bước vào, run run đút thuốc cho nàng, đợi làm xong còn dịch chăn cho nàng.
Tần Vãn khàn giọng lên tiếng: “Ngươi đi đi.”
Giản Chi Diễn kinh ngạc quay đầu, giọng Tần Vãn bình tĩnh: “Khế ước bán thân nằm trong ngăn tủ thứ hai, hàng thứ ba.
Kim Đan của ta bị tổn hại, vô vọng phi thăng, sau này chỉ là phế nhân, không nuôi ngươi được, ngươi theo ta sẽ chịu khổ.”
“Người không sợ khổ.”
Giản Chi Diễn lắc đầu, hoang mang nói: “Nô đi theo người!”
Tần Vãn không để tâm tới y, chỉ đáp: “Tùy ngươi.”
Nàng đã nói rồi, còn về sau thế nào chẳng phải chuyện nàng lo.
Dù gì cũng chỉ là một nô tài.
Nàng không hề để ý chút nào đến y, chỉ chăm chăm muốn cướp lại thứ của mình.
Nàng bắt đầu tu luyện lần nữa, bị người khác nhạo báng.
Đạo tâm nàng đã phá, bèn dứt khoát tu lại ma đạo.
Nàng cứ luôn tranh, cứ luôn giành, không biết vì sao thiên đạo lại lần lượt che chở Tô Nguyệt Ly.