Nàng càng tranh càng giành, càng mất nhiều hơn.
Ngược lại Tô Nguyệt Ly thẳng tiến một bước lên mây, mỹ nam vây quanh.
Nàng mất đi thầy, sư huynh, Quân Thù, bằng hữu…
Cho đến cuối cùng chỉ còn lại Giản Chi Diễn ở bên cạnh nàng.
Kim Đan của nàng bị tổn hại, y bắt đầu tu luyện vì nàng, muốn bảo vệ nàng.
Nàng nhập ma, y theo nàng nhập ma.
Nàng muốn tu luyện, y tự nguyện làm đỉnh lô cho nàng.
Đến phút cuối, y chắn trước mặt nàng, bị Quân Thù đ.â.m một nhát xuyên tim, nôn m.á.u bảo nàng chạy mau, nàng bỗng hốt hoảng.
Nàng không chạy.
Nàng nhìn khuôn mặt thân thiết quen thuộc trước mặt bị Quân Thù đ.â.m xuyên người, đột nhiên nghĩ vì sao?
Vì sao nàng phải hi sinh nhiều như vậy để theo đuổi một người? Nàng mệt rồi.
【3】
Sau này, nàng biết được vì sao.
Bởi vì nàng là nữ phụ ác độc trong một quyển sách.
Mà lần này hệ thống nói cho nàng biết nàng có một cơ hội tái sinh, thay đổi vận mệnh của mình.
Nhưng nàng không lựa chọn.
Nàng vì bản thân hại Giản Chi Diễn, vì tình yêu chấp mê bất ngộ, nàng không có tư cách bắt đầu lại cuộc đời.
Nàng cũng không muốn.
Nàng chưa từng nếm trải hạnh phúc trong cuộc đời này, tiếc nuối duy nhất chỉ là không chăm chỉ tu hành, không chăm sóc tốt cho Giản Chi Diễn.
“Vậy cô có bằng lòng đưa thân thể của mình cho hệ thống sắp xếp không? Chúng ta có thể để người khác thực hiện nguyện vọng của cô.”
Hệ thống nói cho nàng biết
Tần Vãn gật đầu, không hề lưỡng lự: “Chỉ cần cô ấy có thể giúp Giản Chi Diễn sống tốt là được.”
Hệ thống đồng ý với nàng, nàng cho rằng bản thân sẽ tan biến khỏi thế gian này.
Nhưng không ngờ nàng chỉ bị hệ thống phong ấn tạm thời bên trong cơ thể, cùng chia sẻ cơ thể với vị tiên nữ tên Tần Uyển Uyển kia, quan sát hết mọi chuyện Tần Uyển Uyển trải qua.
Nàng nhìn Tần Uyển Uyển trải qua tuyệt vọng trên Đài thẩm mệnh, nhìn nàng ấy và người đàn ông dùng thân thể Giản Chi Diễn tên Giản Hành Chi vạch trần Tô Nguyệt Ly, nhìn Quân Thù suy sụp, nhìn bọn họ tiêu sái rời đi, sôi nổi ồn ào, lang bạt khắp thế gian, yêu nhau và cứu giúp thế giới.
Cuối cùng nàng cũng biết hóa ra năm đó Thẩm Tri Minh đối xử đặc biệt với Tô Nguyệt Ly không phải vì tình yêu mà là vì lợi dụng.
Ông ta đã giấu ma chủng trong người, cấu kết Tà Thần, lợi dụng thể chất đặc biệt của Tô Nguyệt Ly thay đổi bản thân, mưu đồ phi thăng.
Cuối cùng nàng cũng biết thật ra Quân Thù không thích Tô Nguyệt Ly và cũng không yêu ai khác, cái hắn yêu chỉ có chính mình.
Tình yêu của hắn ấu trĩ nực cười, bạc bẽo vô vị.
Không biết sao nàng bỗng ý thức được hóa ra thế giới này có nhiều cách sống như vậy.
Hóa ra nàng mù rồi.
【4】
Sau này, Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi lên Đăng Tiên Đài rời đi, nàng và Giản Chi Diễn ở lại Tu chân giới này.
Đợi nàng mở mắt ra, phát hiện bản thân đang ở Thiên Kiếm Tông.
Giản Chi Diễn ngồi bên cạnh, tính tình y vẫn như lúc mười tám tuổi, thấy nàng là bổ nhào tới, khác với đoạn kết kiếp trước là y không chịu quá nhiều trắc trở.
“Chủ nhân, cuối cùng người tỉnh rồi! Mấy ngày qua có một người khác ở trong cơ thể nô, không biết tại sao nô luôn không khống chế được cơ thể.
Nô…”
“Ta biết.” Tần Vãn nghe Giản Chi Diễn nói, nhớ tới đây mới là chuyện quan trọng nhất hiện tại.
Nàng mỉm cười, quay đầu nhìn Giản Chi Diễn: “Ta cũng đang tỉnh.”
Nàng tỉnh lại, làm quen thân thể một lát rồi cùng Giản Chi Diễn đi gặp Tông chủ Thiên Kiếm Tông Lạc Bất Phàm .
Lúc bọn họ đến có rất nhiều người trong đại sảnh, nàng biết được những người này đều là người quen của Giản Hành Chi và Tần Uyển Uyển từ trí nhớ của Tần Uyển Uyển: Thúy Lục, Yên Vô Song, Ninh Huy Hà, Lạc Hành Chu, Liễu Phi Sương…
Và Tống Tích Niên.
Những người này đều mang theo chút mong đợi nhìn bọn họ.
Mặc dù biết Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi đã rời đi từ lâu, nhưng không biết tại sao lúc Tần Vãn và Giản Chi Diễn xuất hiện, bọn họ vẫn mang theo chút mong đợi kỳ lạ, trừ Tống Tích Niên ngồi bên cạnh chẳng hề hay biết đối với tất cả những chuyện đã xảy ra.
Ánh mắt Tần Vãn lướt qua gương mặt mọi người, do dự một lát, cuối cùng mới dừng lại chỗ Tống Tích Niên đang sửng sốt nhìn nàng, gật đầu mở miệng: “Sư huynh.”
Ánh mắt tất cả mọi người đều ảm đạm, chỉ có Tống Tích Niên sững sờ nhìn Tần Vãn.
“Thật sự là muội …” Tống Tích Niên khó tin nhìn tu vi kỳ Độ Kiếp của nàng, vẻ mặt chấn kinh: “Sư muội, sao muội đã …”
Đã tới kỳ Độ Kiếp.
Tống Tích Niên chưa hết lời đã bị Lạc Bất Phàm cắt ngang: “Sức khỏe Tần đạo hữu ổn chưa?”
“Vâng.”
Tần Vãn gật đầu: “Đa tạ Lạc tông chủ quan tâm, qua một thời gian nữa là có thể thích ứng được rồi.”
“Vậy thì tốt.”
Lạc Bất Phàm gật đầu.
Mọi người bắt chuyện một phen, do không mấy quen thuộc nên sau khi hàn huyên đơn giản vài câu thì Tần Vãn cáo lui rời đi.