Sinh Ra Để Làm Nữ Phụ

Chương 518: Phu Quân Ta Là Kẻ Thù Chết Tiệt

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Tần Vãn thường mang Giản Chi Diễn vào Mật cảnh, dẫn y trừ tà trừ yêu.

Giản Chi Diễn tiến bộ rất nhanh, chẳng mấy chốc đã thành Tiên quân có chút tên tuổi ở Tu chân giới.

Y có thực lực nên cũng dần bắt đầu biết hờn giận.

Ban đầu y quản Tần Vãn rất nhiều chuyện, nào là nàng uống rượu, nào là nàng mạo hiểm, thậm chí có lúc còn quản nàng đi đâu.

Tần Vãn thích uống rượu.

Có một năm, bọn họ tới Hoa Thành nhận nhiệm vụ bắt yêu.

Nhiệm vụ đơn giản, một mình Giản Chi Diễn đã đủ, Tần Vãn để Giản Chi Diễn ra ngoài, còn mình chờ ở khách đ**m.

Đợi một lúc, thấy phong cảnh Hoa Thành non xanh nước biếc, nghe nói vũ cơ Hoa Thành vô song, nàng bèn leo lên một chiếc thuyền hoa.

Thuyền hoa đang tổ chức buổi thịnh yến, vũ công có nữ có nam.

Tần Vãn uống rượu tiên, thưởng thức mỹ nhân, cảm thấy rất vui.

Về sau uống hơi say, đang định đánh nhịp cho một vị thiếu niên nhảy vũ điệu Ma tộc, bỗng nghe thấy toàn thuyền im phăng phắc.

Nàng xoay đầu, trông thấy một người thanh niên đứng ở lối vào.

Thanh niên áo trắng quan ngọc, eo giắt kiếm, tay còn cầm cái đầu yêu m.á.u me bê bết.

Sau một hồi chấn kinh, tất cả mọi người hoàn hồn, hô hoán chạy thục mạng.

Tần Vãn bất lực đỡ trán, thấy thanh niên bước tới trước mặt, ném đầu yêu đầy m.á.u sang một bên, ngồi đối diện nàng, lấy khăn trên bàn lau sạch vết m.á.u ở tay.

“Huynh tới thì tới, mang thứ này đến làm gì?”

Tần Vãn liếc đầu yêu bên cạnh, ghét bỏ: “Máu me dọa người.”

“Ta không mang thứ này đến…” Giản Chi Diễn lau sạch m.á.u trên tay, ngẩng đầu nhìn Tần Vãn, mỉm cười: “Làm sao người nhớ ta còn đang kiếm tiền thưởng cho người?”

“Huynh không mang tới, ta cũng nhớ mà.”

Tần Vãn thấy người gần đó trốn sang xung quanh run rẩy, cảm thấy chán ngắt, uể oải đứng dậy: “Đi thôi.”

Tần Vãn rời đi, Giản Chi Diễn hài lòng đứng lên, tiện tay cầm kiếm hất đầu yêu ra ngoài cửa sổ, ném thẳng xuống sông.

Y đi sau lưng Tần Vãn ở khoảng cách không xa không gần.

Đi được một đoạn, Tần Vãn cảm giác say chếnh choáng, lảo đảo ngả về trước, đang định giữ thăng bằng thì được người ôm vào lòng.

Đối phương dứt khoát ôm ngang nàng lên, điềm tĩnh nói: “Ta ôm người về.”

Không cần tự đi mà còn có thể thưởng thức cảnh đêm, Tần Vãn vui vẻ thoải mái, lười nhác vùi vào người y, ậm ờ nói: “Rượu hôm nay không tệ.”

“Người thì sao?”

Giản Chi Diễn cười hỏi giống như bằng hữu trò chuyện.

Tần Vãn nghiêm túc suy nghĩ, đáp: “Không kinh diễm như lần đầu tiên gặp huynh, nhưng hơn ở chỗ hoạt bát.”

Hay phải nói là lẳng lơ.

Có điều Tần Vãn vẫn chưa chai mặt đến mức nói ra từ này với Giản Chi Diễn, nhưng từ nhỏ y đã ở nơi đó, sao lại không hiểu ý nàng?

Y khẽ cười: “Vì để kéo khách, đương nhiên những chỗ đó đã dạy dỗ từ bé.”

Nghe vậy, Tần Vãn hơi ngạc nhiên, theo bản năng hỏi: “Huynh cũng từng học?”

Nói xong, Tần Vãn tỉnh rượu hơn nhiều, cảm thấy lời này không thích hợp lắm.

Đối với bất kỳ tu sĩ nào, làm nô hay làm kỹ đều không phải quá khứ khiến người khác vui vẻ.

May mà dường như Giản Chi Diễn không nghe thấy nên cũng không trả lời, y ôm nàng vào phòng, đặt lên giường, hỏi: “Người muốn lau mồ hôi không?”

Say rượu nóng ran, lau người đương nhiên thoải mái hơn.

Tần Vãn gật đầu, ậm ừ đáp một tiếng.

Giản Chi Diễn đi múc nước, lau mồ hôi trên người cho nàng.

Lau từ trán xuống cổ, cánh tay và cẳng chân.

Lúc y lau, đôi khi bàn tay vô ý chạm vào làn da nàng, có khi là mặt dưới ngón tay, có khi là móng tay đã cắt gọn, chạm nhẹ một cái, lướt qua như có như không, kích lên một đợt tê dại.

Tần Vãn không thể nói rõ đó là cảm giác gì, nàng bỗng nhớ tới đời trước lúc mình và Giản Chi Diễn song tu để tăng tu vi.

Đúng là y thành thạo những chuyện này thật.

Bởi vì quá thích nên đương nhiên nàng sẽ phản ứng với người này.

Nhịp thở của nàng thay đổi, lúc y lau tới sau tai, nàng tóm lấy bàn tay kia, bình tĩnh nhìn y.

Hai người nhìn nhau.

Qua hồi lâu, y cúi đầu, hôn lên trái tai nàng.

“Thuyền kia dùng hương trợ hứng.

A Vãn, không phải tâm người loạn…” Y khàn giọng: “Ta giúp người nhé?”

Thật ra cũng chẳng có gì để kháng cự, mọi thứ tự nhiên như nước chảy thành sông.

Động tác của y hơi ngô nghê nhưng lại vô cùng kiên nhẫn, gãi đúng chỗ ngứa.

Điều không tốt duy nhất là ngay phút cuối cùng, y chẳng tiến chẳng lùi, hết lần này đến lần khác hỏi nàng: “A Vãn, thứ bọn họ học, ta đều làm tốt hơn bọn họ, sau này đừng đi nữa, nhé?”

Ban đầu, nàng không đáp.

Đến lúc sau chịu hết nổi, nàng liền đồng ý, rốt cuộc chuyện này mới thôi.

Đợi hôm sau thức dậy, nàng nhìn đỉnh giường mà hoang mang.

Giản Chi Diễn ôm lấy nàng từ phía sau, thấp giọng hỏi: “Đang nghĩ gì đấy?”

“Đang nghĩ đêm qua thuyền kia dùng hương gì…” Tần Vãn cau mày: “Thế mà ta không phát hiện dị thường nào?”

Sinh Ra Để Làm Nữ Phụ

Chương 518: Phu Quân Ta Là Kẻ Thù Chết Tiệt