Sinh Ra Để Làm Nữ Phụ

Chương 519: Phu Quân Ta Là Kẻ Thù Chết Tiệt

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Giản Chi Diễn trầm mặc không đáp.

Một lát sau, Tần Vãn phát hiện y đang cười trộm.

“Huynh cười cái gì?”

Nàng nghi hoặc.

“Là đàn hương bình thường.”

Giản Chi Diễn cười đáp.

Tần Vãn ngây người, nhìn thấy Giản Chi Diễn ngẩng đầu, ánh mắt dịu dàng nhìn nàng chăm chú, đặt tay lên n.g.ự.c nàng giống như chạm đến trái tim: “Thuyền đêm qua không sử dụng hương trợ hứng nào hết.”

Không phải do ngoại lực kiểm soát.

Là bản thân nàng ý l.oạn tì.nh mê.

【7】

Từ ngày hôm đó, bọn họ ra ngoài không cần thuê hai gian phòng nữa.

Thậm chí còn cần giường đặc biệt to.

Chuyện như vậy cũng chẳng phải chuyện lớn ở Tu chân giới.

Hai người ở bên nhau, vui vẻ sung sướng, ngày ngày ân ái cũng chẳng có gì.

Tần Vãn thoáng, Giản Chi Diễn càng thoáng hơn.

Hai người đi rất nhiều nơi, tu hành thâm sơn, thám hiểm bí cảnh.

Trái với Tần Vãn sao cũng được, Giản Chi Diễn lại cực kỳ cố gắng.

Thế nhưng dù sao y cũng là tu hành lại từ đầu, cố gắng một trăm năm cũng chỉ đến Hóa Thần, còn Tần Vãn rốt cuộc sắp bức phá, nghênh đón lôi kiếp.

Sau lôi kiếp, hoặc là nàng phi thăng, hoặc là bỏ mình.

Lúc phát hiện mình sắp bức phá, Tần Vãn có chút ngây ngốc, nhưng nàng nhanh chóng nhận ra đây là chuyện tốt, bèn nói cho Giản Chi Diễn.

Giản Chi Diễn hơi sững người, lát sau mới phản ứng lại, cười nói: “Vừa đúng lúc, mấy món pháp khí chúng ta thu gom lúc trước hẳn có dịp dùng rồi.”

Y vui vì nàng, nhưng không biết tại sao tối hôm đó lại giày vò vô cùng dữ dội.

Thời gian đó chẳng có gì khác thường, chỉ có Giản Chi Diễn càng dính người, càng nhiệt tình hơn.

Y chỉ tiếc không thể ở bên nàng thời thời khắc khắc, giường cũng khỏi phải xuống.

Nhưng trừ lần đó, y lại chẳng làm gì.

Y không giữ nàng lại, thậm chí chưa từng thử nói với nàng một tiếng bảo nàng đừng phi thăng mà đợi thêm một thời gian.

Nàng hơi không vui, thậm chí ban đêm sẽ có vài suy nghĩ kỳ quặc, nghĩ xem quan hệ giữa mình và Giản Chi Diễn là gì?

Đúng là Tiên giới có quan hệ tương tự, hai người qua lại nhưng không có tình cảm, chẳng qua nương tựa sống qua ngày, hưởng lạc mà thôi.

Đợi phi thăng thì tiêu sái rời đi, để người kia ở lại, đổi người khác tiếp tục hưởng lạc.

Sau khi nàng phi thăng, Giản Chi Diễn cũng sẽ thế sao?

Tần Vãn nghĩ tới trường hợp đó, không kiềm được gặm móng tay.

Giản Chi Diễn khẽ đẩy tay nàng, răn dạy: “Lớn rồi mà còn cắn móng tay.”

Nàng bị cắt ngang, ngẩng đầu nhìn y, định hỏi gì đó nhưng lại sợ nghe thấy lời không muốn nghe.

“Ta làm bánh hoa quế cơm rượu cho người …” Giản Chi Diễn nhìn nàng muốn nói gì đó, nhưng không hỏi nhiều, chỉ bảo: “Nhé?”

“Ừ.”

Nàng đáp qua quít cho qua nhưng thắc mắc vẫn luôn ở lại trong lòng.

Mắt thấy những thứ cần dùng khi phi thăng lần lượt chuẩn bị xong, mây kiếp tụ sát đỉnh đầu, rốt cuộc đến ngày nàng phi thăng.

Giản Chi Diễn thân thiết đặt hết mọi thứ vào túi Càn Khôn, treo lên eo nàng, dịu dàng nói: “Đợi lát nữa, người đừng lo lắng chuyện khác, tập trung ứng phó thiên lôi, ta giúp người hộ pháp.”

“Giản Chi Diễn.” Nàng nhìn gương mặt y gần trong gang tấc, rốt cuộc mở miệng: “Nếu như ta phi thăng thất bại, huynh sẽ thế nào?”

Động tác của Giản Chi Diễn khựng lại, Tần Vãn hỏi tiếp: “Nếu như thành công thì sao?”

“Ta đã nói …” Y chỉnh đốn y sam cho nàng, giọng ôn hòa: “Người ở đâu, ta ở đó.”

“Ta không hiểu.”

Tần Vãn nói thẳng: “Có lẽ đây là lần cuối cùng gặp mặt, huynh nói vài lời thật lòng với ta không được sao?”

Giản Chi Diễn dừng động tác.

Thật lâu sau, y ngước mắt lên, nhìn nàng chăm chú: “Nếu người phi thăng, ta sẽ phi thăng lên gặp người.

Nếu người thất bại…”

“Thất bại thì sao?”

“Ta sẽ xuống suối vàng gặp người.”

Tần Vãn sững sờ, nàng ngơ ngác nhìn Giản Chi Diễn: “Vậy vì sao huynh không bảo ta ở lại?”

“Người sẽ ở sao?” Giản Chi Diễn hỏi ngược lại.

Tần Vãn thoáng do dự, Giản Chi Diễn cười: “Cho nên ta không cưỡng cầu, ta vốn là nô, là người cho ta tất cả, ta không thể làm trễ nãi đại đạo phi thăng của người, cho nên ta không giữ lại.”

Tần Vãn không lên tiếng.

Giản Chi Diễn sắp xếp mọi thứ cho nàng, lùi một bước: “Đi thôi.”

Tần Vãn do dự, nàng đặt tay lên chuôi đao, bước ra ngoài.

Đi được mấy bước, đầy đầu nàng đều là Giản Chi Diễn.

Bấy giờ nàng mới phát hiện phần lớn cuộc đời nàng đều có người này.

Phi thăng có quan trọng không?

Quan trọng.

Nhưng đợi thêm một lúc…

Thì có sao đâu?

Nàng dừng bước, xoay người lại nhìn Giản Chi Diễn.

“Ta tặng huynh một món quà nhé.” Nàng mỉm cười: “Huynh muốn cái gì nhất?”

Vẻ mặt Giản Chi Diễn bình tĩnh.

Tựa như là lần gặp mặt cuối cùng, y đánh mất sự nhu hòa mà y cố gắng tạo ra thường ngày, trong mắt chỉ có nàng.

“Người.”

Y không hề do dự đáp.

Tần Vãn bật cười: “Được.”

Giản Chi Diễn ngây ra, Tần Vãn mở miệng: “Vậy từ hôm nay trở đi, huynh và ta là đạo lữ.”

Sinh Ra Để Làm Nữ Phụ

Chương 519: Phu Quân Ta Là Kẻ Thù Chết Tiệt