“Ta và huynh cùng nhau phi thăng, cùng nhau đi chết, thế nào?”Sở thích của Lận Ngôn Chi là trồng hoa.
Người trên Tiên giới đều biết Lận Ngôn Chi là một thần tiên vô cùng nhàm chán.
Bình thường, y rất ít ra ngoài, ngày ngày ở trong đạo cung không tu hành cũng không ngộ đạo, chỉ chơi với đám hoa hoa cỏ cỏ, chăm chút vun bón.
Y trồng vô số hoa cỏ, bất luận linh thực(*) khó trồng cỡ nào trên đời hễ vào tay y đều xanh um tươi tốt, chỉ có duy nhất một hạt giống hoa hồng chôn dưới đất mấy trăm năm là không thấy động tĩnh.
(*) Thực: thực vật
Lận Ngôn Chi vô cùng chăm chút hạt giống hoa hồng này.
nghe Tịch Sơn nữ quân nói sở dĩ Lận Ngôn Chi trở thành đại tướng trồng hoa đệ nhất Thiên giới là vì để nuôi hạt giống này, hi vọng một ngày nào đó nàng nở hoa.
Ôm tới ôm lui, bỗng nhiên nảy sinh ra chút mong đợi.
Hạt giống hoa hồng kia chứa một hồn một phách mang theo ký ức của Tố Đàn Âm.
Năm đó, Tố Đàn Âm tu đạo còn một kiếp nạn cuối cùng, nếu có thể tham ngộ thì sẽ hoàn thành đại đạo, tự sinh ra ba hồn bảy phách, chuyển sinh Tiên giới.
(*) Phật hệ: chỉ thái độ không chấp nhất, tùy duyên
Ban đầu hoa hồng không ra hoa, Lận Ngôn Chi nghĩ do linh khí không đủ nên Tố Đàn Âm chưa thức tỉnh.
Thế là y chọn một mảnh đất lành, mỗi ngày nhận được tinh hoa nhật nguyệt, bản thân y lại dùng linh lực tưới, chăm sóc nàng chu đáo.
Ban đầu hoa hồng không ra hoa, Lận Ngôn Chi nghĩ do linh khí không đủ nên Tố Đàn Âm chưa thức tỉnh.
Thế là y chọn một mảnh đất lành, mỗi ngày nhận được tinh hoa nhật nguyệt, bản thân y lại dùng linh lực tưới, chăm sóc nàng chu đáo.
Nhưng cả hai bày kết giới, Giản Hành Chi chỉ có thể cồn cào trong lòng nhìn hai người trò chuyện ở vườn hoa.
Chăm hơn một trăm năm, linh khí vờn quanh hạt giống Tố Đàn Âm, đừng nói tái tạo hai hồn sáu phách, tái sinh luôn còn được.
Tần Uyển Uyển tiếp lời.
Nàng đứng dậy, bước đến cạnh chậu hoa, đi quanh một vòng, nghĩ trái nghĩ phải, quay đầu nhìn Lận Ngôn Chi: “Lận đại ca, chúng ta ra ngoài nói chuyện đi.”
Y kiềm chế tim đập, ngừng hô hấp, nhìn chăm chú chậu hoa.
Lận Ngôn Chi kể lại cụ thể tình huống đêm qua, Tần Uyển Uyển suy nghĩ rất lâu, do dự nói: “Ta có một ý nghĩ, không biết có đúng không …”
Nhưng hạt giống vẫn không nở hoa.
Hạt giống im lặng.
Y cũng không biết tương lai hạt giống này có nhớ lời mình nói hiện giờ không, nhưng ngẫm nghĩ hẳn là không biết, giống như người đầu thai uống canh Mạnh Bà, chắc là sẽ quên chuyện lúc còn hạt giống.
Tiên giới mây mù lượn lờ, hôm đó mưa bay lất phất, y trông thấy một cô gái áo trắng đứng che dù nơi đầu cầu xa xa, vóc dáng vừa thoáng thân quen, lại vừa vô cùng xa lạ.
Lận Ngôn Chi hết cách, bèn đi tìm Ti Mệnh hỏi.
Ti Mệnh kiến thức uyên bác, suy nghĩ rồi nói: “Có lẽ vấn đề không phải không đủ linh khí, hay là thần trí chưa mở?”
“Không sao.” Lận Ngôn Chi mỉm cười, giơ tay bày động tác trấn an Thúy Lục, ôn hòa nói: “Ta chỉ tới đây tìm mọi người hỏi một câu, mọi người chơi đi, giải trí thôi mà, không sao.”
“Ta nghĩ thế này …” Tần Uyển Uyển phân tích: “Tố Đàn Âm đã trải qua hơn một nghìn kiếp.
Ngài nghĩ người bình thường chúng ta nếu mang theo ký ức trải qua một nghìn kiếp nhân sinh thì sẽ còn mong đợi gì ở thế giới này sao?”
Lận Ngôn Chi nghi hoặc: “Vậy phải làm sao?”
Nhưng hạt giống vẫn không nở hoa.
Y cõng một đứa, dắt một đứa, ánh mắt nhìn nàng mang theo chút chột dạ.
“Không biết Lận đạo quân có tiện kể lại tỉ mỉ chuyện đêm qua không?”
“Cậu nói chuyện với nó nhiều hơn.” Ti Mệnh nghĩ cách cho y: “Nói nhiều một chút, hoa sẽ thông minh thôi.”
Thiên đạo: “Tố Đàn Âm, cố gắng thêm chút nữa là có quyền rồi.”
Nhận ra chuyện này, y nhẹ nhõm hơn nhiều, chọc nhẹ chậu hoa, giọng rất khẽ: “Để ta được ngắm vẻ mỹ lệ của nàng một lần đi.”
Lận Ngôn Chi suy nghĩ thấy cũng đúng, bắt đầu từ hôm đó cố gắng nói chuyện với hoa hồng.
Chậu hoa run lên, Lận Ngôn Chi không ngờ thấy Tố Đàn Âm phản ứng, y vô cùng phấn khởi!
Một mình lầm bầm mà muốn nói nhiều là cực kỳ khó, thế nhưng Lận Ngôn Chi không phải là người sợ khó.
Y quy định bản thân mỗi ngày phải trò chuyện với hạt giống một canh giờ, đọc sách cho hạt giống ba canh giờ.
Lận Ngôn Chi suy nghĩ thấy cũng đúng, bắt đầu từ hôm đó cố gắng nói chuyện với hoa hồng.
Sách cũng chia ra nhiều loại, bao gồm tiểu thuyết, du ký, truyền thuyết lịch sử.
Vở kịch nhỏ
Y giao tiếp một phía với hạt giống như thế hết năm mươi năm, hạt giống chẳng động đậy tí nào.
Hạt giống không ra hoa, khả năng nói chuyện của y lại tăng lên chóng mặt, y tự lầm bầm lầu bầu mà cũng có thể nói mấy canh giờ.
Hạt giống không ra hoa, khả năng nói chuyện của y lại tăng lên chóng mặt, y tự lầm bầm lầu bầu mà cũng có thể nói mấy canh giờ.