Sinh Ra Để Làm Nữ Phụ

Chương 521: Phu Quân Ta Là Kẻ Thù Chết Tiệt

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

(*) Nằm yên: từ bỏ cố gắng, không chí tiến thủ

Tố Đàn Âm: “…”

Năm mươi năm nay, y và hạt giống giao tiếp ngày càng nhiều.

Y sợ bản thân nói không đủ, bèn đặt hạt giống trong chậu nhỏ, mỗi ngày hàng yêu trừ ma, ăn cơm đi ngủ, làm bất cứ chuyện gì cũng ôm khư khư nó.

“Cứ nói đừng ngại.”

Hôm nay, y cung dưỡng nàng như thế, không chừng nàng còn thấy phiền.

Dứt lời, một luồng sáng bay đi, chỉ còn lại gốc hồng bung nở trong phòng.

Ôm tới ôm lui, bỗng nhiên nảy sinh ra chút mong đợi.

Lận Ngôn Chi cảm thấy có lý, gật đầu nói: “ Đúng là không có.”

【 Vở kịch nhỏ 】

Nếu Tố Đàn Âm quay lại thì tốt rồi.

***

Nàng sẽ không còn là một hạt giống đơn độc, luôn có người nói chuyện với y.

Lúc ý nghĩ này tới, y đang nằm trên võng ngắm trăng giữa trời.

Lận Ngôn Chi sững sờ nhìn gốc hoa hồng, nghe thấy giọng nữ ôn hòa truyền từ không trung tới: “Chờ ta.”

Y vươn tay, nhẹ nhàng cầm lấy chậu hoa, hơi xấu hổ nói: “Nàng muốn thử không? Cùng với ta?”

Đêm tối, mọi âm thanh đều ngừng, chỉ có tiếng ve kêu râm ran liên hồi.

Y gối một tay sau gáy, trò chuyện với hạt giống trên bàn: “Nàng mau thức tỉnh đi, một mình ta sống buồn chán lắm.”

Gặp gỡ tới lui, dường như đều không phải người muốn gặp.

Hạt giống im lặng.

Y cũng không biết tương lai hạt giống này có nhớ lời mình nói hiện giờ không, nhưng ngẫm nghĩ hẳn là không biết, giống như người đầu thai uống canh Mạnh Bà, chắc là sẽ quên chuyện lúc còn hạt giống.

Tần Uyển Uyển nói rất có lý, Tố Đàn Âm đã sống một nghìn kiếp, e là sống ngán luôn rồi.

Nhận ra chuyện này, y nhẹ nhõm hơn nhiều, chọc nhẹ chậu hoa, giọng rất khẽ: “Để ta được ngắm vẻ mỹ lệ của nàng một lần đi.”

Y kính cẩn hành lễ, rốt cuộc nói ra câu đã đợi mấy trăm năm.

Nói xong, y khẽ thở dài, mà lúc này linh khí đột nhiên tập hợp.

Lận Ngôn Chi ngây người, lập tức kích động.

Nghe thế, Giản Hành Chi dựng đứng lỗ tai nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh nhìn Nam Phong bổ khuyết vào vị trí Tần Uyển Uyển.

Tần Uyển Uyển và Lận Ngôn Chi cùng đi ra ngoài.

Phản ứng này chứng minh Tố Đàn Âm muốn nở hoa!

Chăm hơn một trăm năm, linh khí vờn quanh hạt giống Tố Đàn Âm, đừng nói tái tạo hai hồn sáu phách, tái sinh luôn còn được.

Y kiềm chế tim đập, ngừng hô hấp, nhìn chăm chú chậu hoa.

Thậm chí y không dám xê dịch nó, sợ bất cứ hành động ngoài ý muốn nào cũng sẽ quấy nhiễu hạt giống hoàn toàn không có ý chí cầu sinh kia.

Nếu Tố Đàn Âm quay lại thì tốt rồi.

Nhưng linh khí tập hợp một hồi đột nhiên ngưng lại, lát sau linh khí tiêu tán.

Lòng Lận Ngôn Chi giật thót, chỉ đáp: “Ừm.”

Hình như hoa hồng này không định nở hoa nữa.

Lúc ý nghĩ này tới, y đang nằm trên võng ngắm trăng giữa trời.

Nhận ra chuyện này khiến Lận Ngôn Chi rất lo lắng, y nhìn chằm chằm chậu hoa cả đêm.

Sau khi xác thực hạt giống này đổi ý, y chịu hết nỗi, hôm sau liền ôm chậu hoa đến Tịch Sơn, muốn tìm cách gì đó.

Y trông tuấn tú, tu vi cao, lại tốt tính, rất nhiều tiên gia nhìn trúng y, tích cực sắp xếp làm mai cho vị tiên nam độc thân này.

Y giao tiếp một phía với hạt giống như thế hết năm mươi năm, hạt giống chẳng động đậy tí nào.

Lúc y đến Tịch Sơn, Tịch Sơn đang đánh mạt chược rất náo nhiệt.

Lận Ngôn Chi nghi hoặc: “Vậy phải làm sao?”

Lận Ngôn Chi: “Tố Đàn Âm, nàng từng yêu đương chưa? Thử với ta nhé?”

“Cho nên nếu không có mong đợi, vậy vì sao còn phải cố gắng?” Tần Uyển Uyển đưa ra kết luận: “Bước đầu tiên Lận đạo quân cần làm có lẽ là khiến Tố tiền bối bừng lên khát vọng với thế giới này.”

Thúy Lục, Tạ Cô Đường, Tần Uyển Uyển, Giản Hành Chi ngồi quanh chiếc bàn.

Giản Hành Chi cõng một đứa trẻ trên lưng, cộng thêm một đứa trẻ ngồi trong lòng, khí thế ném bài, lớn tiếng nói: “Nhất điều! Ai muốn lấy thì lấy đi!”

“Ta nói với nàng để ta nhìn thấy vẻ mỹ lệ của nàng một lần, bỗng nhiên nàng tập hợp linh khí, ta nghĩ nàng dự định cố gắng lần nữa.”

“Hành Chi.”

Giọng của Lận Ngôn Chi vang lên, tất cả mọi người xoay đầu theo bản năng.

Thúy Lục nhảy dựng trước tiên, hoang mang nói: “Thần quân…”

Trong mười tám năm, Lận Ngôn Chi không trồng hoa, rảnh rỗi lại đến chỗ các vị tiên gia ngồi chơi.

Có lẽ y sẽ trở thành người đầu tiên nàng thích?

“Không sao.” Lận Ngôn Chi mỉm cười, giơ tay bày động tác trấn an Thúy Lục, ôn hòa nói: “Ta chỉ tới đây tìm mọi người hỏi một câu, mọi người chơi đi, giải trí thôi mà, không sao.”

Lúc y đến Tịch Sơn, Tịch Sơn đang đánh mạt chược rất náo nhiệt.

Nghe thế, Thúy Lục thở phào, sau đó sực nhớ: “Thần quân có gì khó khăn?”

Lận Ngôn Chi không đáp, y chỉ chậu hoa đặt trên bàn, bình tĩnh nói: “Vẫn là chuyện này.”

“Chuyện đó…”

“Tắt ngóm rồi.”

Thúy Lục hơi bối rối, nhìn Giản Hành Chi.

Giản Hành Chi nhận ra ánh mắt Thúy Lục, ngẩng đầu nhìn, không nhịn được hỏi: “Nhìn ta làm gì? Chẳng phải đã thảo luận chuyện này rồi sao, chúng ta mà có cách thì còn để y đợi đến bây giờ à? Nở hay không là do cô ta tự quyết định, một lòng muốn c.h.ế.t thì chẳng ai giúp được.”

Sinh Ra Để Làm Nữ Phụ

Chương 521: Phu Quân Ta Là Kẻ Thù Chết Tiệt