Văn án:
Năm điên rồ nhất đời tôi, chỉ vì muốn có một người anh trai.
Tôi đã lừa Bùi Chú rằng anh là con riêng của ba tôi.
Từ đó, cậu bạn thanh mai trúc mã lạnh lùng đã biến thành “cuồng ma anh trai”.
Anh không ngừng nhồi nhét cho tôi quan niệm: đàn ông trên đời đều không phải thứ gì tốt đẹp cả.
Ngoại trừ… anh trai.
Tôi cứ ngỡ anh yêu tôi đến mức bệnh hoạn.
Đang chuẩn bị tỏ tình thì tình cờ nghe anh nói với bạn:
“Đối xử tốt với Giang Dạng, chỉ là để nuôi thành phế vật rồi giành gia sản thôi.”
Còn nói sẽ giúp bạn mình theo đuổi tôi.
Tôi làm đúng như anh mong muốn.
Nhưng kết quả là, ngay ngày đầu tiên tôi hẹn hò, đã bị anh bắt cóc về nhà.
Anh dùng đầu gối thô bạo tách hai chân tôi ra, gằn giọng:
“Em muốn đàn ông lắm rồi hả? Sao không tìm anh?”
…
Chương 1:
Chiều sáu giờ.
Sau một năm cố gắng, vào trận thi đấu cuối cùng cũng thì chúng tôi cũng đã giành được giải vàng quốc gia.
Cả đội hò reo nhảy nhót.
Có người đề nghị đi bar ăn mừng thâu đêm.
Tôi liếc xuống màn hình, thấy tin nhắn Bùi Chú gửi tới:
【Khi nào em về nhà?】
Tôi định nhắn lại là về muộn, thì một đồng đội nhìn thấy, liền nói:
“Giang Dạng, hôm nay là tiệc mừng chiến thắng, cậu nhất định phải đi!”
Mọi người xung quanh cũng phụ họa:
“ Đúng rồi, cậu là đội trưởng mà, sao có thể vắng mặt được?”
Tôi không cách nào từ chối, đành nghĩ ra một cái cớ lừa Bùi Chú:
【Tối nay em phải họp nhóm, chắc sẽ kết thúc rất muộn.】
Anh gửi lại một đoạn thoại, mà tôi quên vặn nhỏ âm lượng thì đã mở ra.
Giọng anh trầm thấp, dịu dàng vang khắp phòng:
“Chú ý an toàn, về sớm một chút.”
Cả nhóm bạn đang ríu rít lập tức im bặt, toàn bộ ánh mắt dồn về phía tôi.
Hứa Nghiên tò mò, khoác vai tôi:
“Cậu có bạn trai rồi hả?”
Mấy người khác liền nhao nhao “ồ~~”:
“Thảo nào trước giờ cậu toàn không đi tụ tập, hóa ra bị quản nghiêm thế à.”
“Không ngờ đội trưởng lại thích đàn ông có tính chiếm hữu mạnh nha.”
……
Tôi không nói lại được, cuối cùng nổi cáu:
“Đừng đoán bậy nữa, đó là anh trai tớ.”
Thế mới kết thúc màn truy hỏi.
Trên đường đi bar, Hứa Nghiên lại ghé sát tai tôi, cười trêu:
“Anh ruột hay … tình yêu kiểu anh trai em gái đây?”
Tôi không trả lời.
Vì sự thật đó chẳng dễ mà nói ra.
Từ nhỏ tôi đã mong có một người anh trai.
Ngày thấy Bùi Chú - người hơn tôi ba tuổi đi ngang qua nhà, thì tôi bắt đầu ngày nào cũng chạy sang gõ cửa nhà anh.
Anh ban đầu hoàn toàn không thèm để ý tới.
Tức mình, tôi chạy về ăn vạ, lăn lộn bắt ba mẹ sinh cho tôi một người anh trai.
Mẹ tôi vừa bực vừa buồn cười, nói:
“Mẹ không làm được đâu, con có giỏi thì tự đi tìm anh trai cho mình đi.”
Câu nói ấy tôi lại khắc sâu trong lòng.
Đúng lúc đó kiểu phim thần tượng hàn quốc nổi rầm rộ, mấy tình tiết m.á.u chó trong đó tôi đã học thuộc làu.
Thế là tôi lừa Bùi Chú ra, giả vờ thần bí nói:
“Thật ra anh là con riêng của ba em.”
“Cho nên em chính là em gái anh, anh có nghĩa vụ phải chơi với em.”
Anh bán tín bán nghi nhìn tôi:
“Giang Dạng, trẻ con nói dối thì mũi sẽ dài ra đấy.”
Tôi vốn già dặn trước tuổi, chẳng tin ba cái lời đe dọa đó:
“Thật mà! Em tận tai nghe thấy ba em nói đấy.”
“Không thì sao ba em lại thích anh như thế?”
“Lần nào đi công tác cũng mua quà cho anh.”
Anh nghiêm mặt, im lặng quay về nhà.
Tôi tưởng kế hoạch thất bại.
Ai ngờ hôm sau anh chủ động tới tìm tôi.
Còn dùng số tiền tiêu vặt tích cóp đã lâu mua cho tôi một món đồ chơi.
Tôi mừng rơn vì kế hoạch cuối cùng đã thành công rồi.
Theo lời mẹ kể.
Lúc nhỏ mỗi khi đêm xuống, tôi như biến thành ma vương.
Ba giờ sáng vẫn chưa chịu ngủ, mà cứ gõ trống đánh chiêng, thậm chí còn cãi nhau với không khí.
Mẹ sau đó phát hiện chỉ có Bùi Chú mới dỗ nổi tôi.
Đúng lúc cha mẹ anh đều mất, nên nhà tôi nhận nuôi anh.
Từ đó, anh đã trở thành “ người hầu riêng” của tôi.
Tôi không chịu ăn cơm, uống sữa.
Anh kiên nhẫn bón từng miếng.
Nếu tôi vui vẻ ăn hết, anh còn cố đổi giọng khen ngợi:
“Bé ngoan giỏi lắm.”
Sau khi đi học, anh chủ động kèm tôi học.
Ngày nào cũng gọi tôi dậy, xách cặp hộ.
Thi đại học xong, tôi dứt khoát chọn trường thuộc cùng thành phố với anh.
Để tiếp tục hưởng sự chăm sóc toàn diện đó từ anh.
Chỉ là… anh dần thay đổi.
Dù đã mời tôi đến ở trong căn hộ rộng hai trăm mét vuông của anh.
Nhưng anh lại quản tôi cực nghiêm.
Không cho tôi tới mấy chỗ ăn chơi lộn xộn.
Không cho tôi ngủ bên ngoài.
Mỗi tối sáu giờ đều gọi điện kiểm tra.
Anh còn hay kể cho tôi nghe mấy tin đồn trong giới hào môn.
Và liên tục nhấn mạnh: đàn ông ngoài kia đều không đáng tin.
Ngoại trừ… anh trai.
Ban đầu tôi còn rất chống đối anh.
Tôi nói dối với anh là đi họp, nhưng thật ra cùng bạn bè tới bar xem nam vũ công.
Kết quả lần đầu đã bị bắt quả tang.
Dưới ánh đèn mờ ảo, gương mặt lạnh lùng của anh càng thêm u ám.
Anh chống tay lên sofa, giam tôi giữa vòng tay.
Trong không khí lượn lờ mùi rượu mạnh, tựa như dây leo quấn chặt lấy chúng tôi.
Anh cười dịu dàng, kéo tay tôi đặt lên người anh.
Dưới lớp sơ mi mỏng, cơ bụng rắn chắc căng lên dưới đầu ngón tay tôi.
“Tiểu thư, em thấy anh thế nào?”
Tôi biết ngay đây là dấu hiệu bùng nổ của anh.
Vội vàng nhận lỗi, giả vờ ngoan ngoãn:
“Là bạn bè lôi em đi đó, chứ thật ra em không muốn đi đâu.”
“Đàn ông ngoài kia không ai bằng anh cả, anh vừa giàu vừa đẹp trai, bọn họ cỡ nào cũng không thể tốt bằng anh.”
Không biết câu nào đã xoa dịu được cơn giận của anh.
Nhừn rồi anh chỉ im lặng không nói.
Trên đường về, tôi tiếp tục nịnh nọt.
Nắm tay anh lắc lắc, còn ngân nga:
“Nhà em có một người rất ngầu~”
“Ba đầu sáu tay, đao thương bất nhập~”
“Bàn tay hơi thô ráp, dắt em tập đi từng bước~”
……
Anh siết tay tôi, đan chặt mười ngón.
Giọng anh pha chút trêu chọc:
“Sao không hát tiếp nữa?”
Phần tiếp theo vốn là “ba ba ơi chúng ta đi đâu thế”…
Dù trong mơ tôi từng gọi anh là daddy, nhưng ngoài đời tuyệt đối không dám.
Tôi sợ một lời buột miệng sẽ khiến hình tượng “em gái ngây thơ” trong mắt anh sụp đổ.
Tôi ngập ngừng nói:
“Anh, anh say rồi đúng không?”
Anh khẽ “ừ” một tiếng, nhắm mắt, dựa vai tôi ngủ gật.
Ngay cả lúc đó, anh vẫn không quên dặn: nam vũ công đó rất bẩn, lần sau đừng tới mấy chỗ đó nữa.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, chuyện đó coi như trót lọt bỏ qua.
…
Lần này tôi cố tình chọn một quán bar nhỏ, xa trung tâm.
Còn cố ý nhắn hỏi anh đang làm gì.
Rất nhanh, anh gửi một tấm ảnh chụp màn hình cuộc họp video.
Theo thường lệ, mấy cuộc họp đó sẽ kéo dài khoản ba tiếng.
Lúc ấy đã chín mười giờ, anh sẽ đi tắm rồi ngủ.
Tôi chỉ cần lén về trước khi anh thức dậy, vậy là sẽ không phát hiện tôi thức đêm ngoài đường.
Hê hê. Hoàn hảo!
Ngay giây tiếp theo, anh gọi video tới.
Tôi giật mình, gãi m.ô.n.g mấy cái rồi chạy vào toilet nhận.
Anh vừa mở miệng định nói, thì từ phòng bên cạnh truyền ra tiếng rên rỉ.
Giọng nữ yếu ớt, vừa thở dốc vừa kêu:
“Anh… nhẹ thôi…”
Cả người tôi lập tức đông cứng.
Bùi Chú nhìn tôi, gương mặt nghiêm túc:
“Giang Dạng, em đang làm gì?”
Não tôi tắt máy, vội vàng tắt cuộc gọi.
Sau đó điên cuồng gõ chữ biện minh:
【Đó là đề tài bọn em đang nghiên cứu.】
【“Trong hoàn cảnh nào sinh viên đại học xem phim người lớn sẽ có phản ứng? – Phân tích dựa trên 100 nhóm thí nghiệm.”】
【Vừa nãy là đồng đội đang làm thực nghiệm.】