Chương 2:
Không ngờ anh lại không hỏi thêm.
Mười phút sau, phòng bên cạnh yên tĩnh trở lại.
Tôi mặt đỏ bừng quay lại. Thấy đám bạn đang chơi game, còn kéo tôi vào chơi cùng.
Chẳng biết chơi bao lâu, tôi nhập tâm hẳn.
Ván này tôi tự tin sẽ thắng, còn mạnh miệng tuyên bố ai thua phải chịu phạt.
Kết quả, tôi lại thua.
Họ chỉ sang người đàn ông vai rộng eo thon, chân dài m.ô.n.g cong mặc vest ở bàn bên:
“Đi xin WeChat của anh ta đi.”
Tôi có cảm giác đã tự đào hố chôn mình.
Chỉ đành chấp nhận số phận đứng dậy hi sinh.
Tôi lặng lẽ bước tới, cúi đầu đỏ mặt, giọng nhỏ xíu:
“Có thể cho em WeChat của anh không?”
Người kia chưa kịp đáp, bạn của anh ta đã cười khẩy:
“Em lại không có WeChat của anh trai em sao?”
Tôi bỗng ngẩng đầu.
Bùi Chú đang ngồi đó, cười nhìn tôi.
Nụ cười ấy … khiến người ta phát sợ.
“Anh… trùng hợp quá ha.”
Có lẽ nhận ra không khí căng thẳng, Hứa Diệu cười gượng chen vào:
“Em ấy chỉ lén cậu tới bar thôi, chứ có phạm pháp gì đâu.”
“Em gái lớn rồi, cũng cần có đời sống riêng chứ.”
Tôi vội vàng hùa theo:
“ Đúng đấy, em có uống giọt nào đâu, chỉ đi tụ tập với bạn bè thôi.”
Sắc mặt anh đen kịt như đáy nồi, nhưng cũng dịu xuống một chút:
“Về đi, anh có thể đợi em mãi, nhưng đừng để bạn bè phải chờ lâu.”
Tôi không hiểu được ẩn ý trong câu ấy.
Ngốc nghếch quay về chỗ.
Chơi đến nửa đêm, vì váy tôi dính nước trái cây.
Nên tôi đành ngậm ngùi rút lui.
Họ sợ tôi về một mình không an toàn, bèn nhờ phó đội trưởng Lục Trì đưa tôi về.
Tôi tưởng Bùi Chú đã ngủ, nên để Lục Trì đưa tôi ở cửa biệt thự.
Trước khi đi, chúng tôi còn đứng bên xe nói thêm mấy câu.
Tôi nào biết, trên tầng hai, Bùi Chú đang đứng sau cửa kính sát đất, nhìn thấu tất cả.
Tôi rón rén bước vào nhà, thì đèn phòng khách bất ngờ sáng lên.
Anh cầm ly nước đi ngang qua tôi, lạnh nhạt nói:
“Biết đường về nhà cơ à?”
Tôi vội bỏ túi xách, chạy tới kéo tay áo anh:
“Anh, anh đừng giận mà.”
Anh chẳng biểu lộ gì, chỉ rót nước.
Tôi bỗng thấy tủi thân.
Tại sao anh có thể đi, mà tôi lại không được chứ?
Tôi nhỏ giọng oán trách:
“Anh đúng là đồ tiêu chuẩn kép.”
Anh nhàn nhạt đáp:
“Thấy phiền à? Vậy sau này anh không quản em nữa.”
Tôi đã quá quen với giọng điệu dịu dàng của anh rồi.
Bỗng dưng xa cách như thế, tôi càng ấm ức.
Nước mắt rưng rưng:
“Em có bắt anh quản đâu!”
Nói xong, tôi tức tối dậm chân chạy thẳng lên lầu.
Hôm sau anh vẫn gọi tôi dậy như thường lệ.
Vẫn chuẩn bị bữa sáng.
Trước khi ra cửa, thấy dây giày tôi tuột, anh còn quỳ xuống buộc lại.
Nhưng anh không nhắc “ đi đường cẩn thận” nữa.
Tối sáu giờ, anh vẫn gọi tôi về ăn cơm.
Nhưng trên bàn, anh không còn gắp thức ăn cho tôi.
Tôi vừa ăn vừa nghịch điện thoại, anh cũng không nói gì.
Trước khi ngủ, anh pha sữa nóng cho tôi.
Tôi cố ý chống đối.
Đẩy ly sữa về phía anh, sữa trào sóng sánh, nửa ly đổ cả lên áo anh.
Tôi đợi chờ anh mắng tôi.
Nhưng anh chỉ lặng im, nhấc ly lên uống nốt phần còn lại.
Khoảnh khắc đó, chẳng ai hiểu được cảm giác đ.ấ.m vào bông đầy bất lực của tôi.
Ngày hôm sau, tôi đổi sang cách khác.
Tôi bắt đầu làm nũng, dính lấy anh.
Nhưng anh vẫn giữ dáng vẻ lạnh lẽo, như kẻ mất hồn.
Nhìn anh thế, tôi tức muốn nổ tung.
Cứ thế trôi qua một tuần.
Lúc tình cờ đi ngang thư phòng, tôi thấy màn hình máy tính hiện lên loạt từ khóa tìm kiếm:
Yêu em gái ruột có bình thường không?
Yêu em gái ruột thì tôi là súc sinh sao?
Trường hợp tâm thần khi yêu em gái ruột…
Làm sao cai nghiện khi yêu em gái ruột?
Tôi: ?
Tôi sững người rất lâu.
Rồi ngộ ra.
Tội nghiệt tôi gieo từ bé, giờ đã báo ứng ngay giữa trán.
Tiếng bước chân vang lên nơi hành lang.
Tôi lập tức chui xuống gầm bàn.
Anh kéo ghế ngồi xuống, đầu gối gần sát mặt tôi.
Tôi cố quay đầu đi, sợ hơi thở nóng rực của mình phả lên da anh sẽ bị phát hiện.
Khổ nỗi, anh lại quá thơm.
Mùi violet và phật thủ tràn ngập không gian chật hẹp.
Đôi chân rắn chắc gói gọn trong quần tây vừa khít.
Ngẩng đầu thêm chút nữa… đúng ngay chỗ đó.
Căng đầy, nổi bật.
Tôi đưa bàn tay ướm thử, như còn chẳng ôm nổi.
Trong đầu chợt hiện lên đủ loại miêu tả trong mấy bài viết “cấm”.
Tôi thật sự muốn thử chạm vào.
Dù sao anh thích tôi, tôi cũng thích anh.
Sớm muộn gì cũng sẽ thế thôi.
Vậy giờ chạm vào thì có sao đâu?
Trong đầu tôi vang rền, choáng váng, chỉ muốn đưa tay tới gần hơn.
Ngón trỏ đã lướt lên, cảm nhận được nhiệt độ xuyên qua lớp vải.
Đúng lúc đó, giọng Hứa Diệu vang lên từ điện thoại:
“Bùi Chú, tôi bảo là cần bản thảo dự thầu bản điện tử.”
“Cậu lại gửi cho tôi cái ‘Anh trai quá yêu tôi thì làm sao ’ là sao?”
“ Tôi tò mò mở ra … hóa ra là truyện loạn luân! Cậu đúng là biến thái thật rồi!”
Hơi thở của Bùi Chú dần nặng nề.
Tay trái đặt lên gối, ngón tay gõ nhịp lộn xộn.
“Bản thảo đấu thầu là trợ lý tổng gửi cho tôi, mà tôi gấp nên chuyển thẳng cho cậu nhưng lại bấm nhầm.”
“Còn nữa, thích xem truyện l.o.ạ.n l.u.â.n thì sao, phải tôn trọng sở thích của người khác.”
Hứa Diệu tặc lưỡi liên tục:
“Không hổ danh là người nắm trong tay đủ loại bí mật giới hào môn, xem ra chẳng còn tin gì khiến cậu giật mình được nữa nhỉ?”
“Ừ.”
“ Nhưng mà, cậu đối xử tốt với Giang Dạng như thế, thật sự chưa từng thích em ấy sao?”
Bùi Chú chần chừ ba giây, môi khẽ hé.
Tim tôi cũng treo ngược lên tận cổ.
Trước khi trả lời, anh bật cười nhẹ:
“ Tôi là con riêng mà.”
“Thì sao?”
“Dĩ nhiên là muốn nuôi em ấy thành phế vật để tranh giành gia sản.”
Có ai hiểu cảm giác từ mây xanh rơi thẳng xuống bùn đen không?
Tôi coi anh như anh trai mà yêu thương, còn anh chỉ nghĩ đến tài sản nhà tôi.
Tôi thậm chí nghi ngờ, mấy từ khóa tìm kiếm kia là anh cố tình để tôi nhìn thấy.