Chương 3:
Để tôi mê muội, sa vào tình yêu, rồi mặc anh thao túng.
Hứa Diệu cảm thán:
“Thế thì tôi theo đuổi Giang Dạng vậy, cậu khi ấy nhớ làm quân sư cho tôi nhé.”
“Lần hợp tác sau tôi nhường cậu mười phần trăm lợi nhuận.”
Bùi Chú chỉ “ừ” một tiếng.
Đây là xem tôi như món hàng, trao đổi qua lại sao?
Tôi cắn chặt môi, gắng nuốt hết tiếng nức nở.
Họ tiếp tục trò chuyện rất lâu.
Tôi nghe không nổi nữa.
Đầu óc rối bời chỉ quanh quẩn một việc: từ nay về sau, tôi phải đối diện với anh thế nào?
…
[Góc nhìn Bùi Chú]
Khi Hứa Diệu ngang nhiên nhắc tới bộ truyện l.o.ạ.n l.u.â.n mà gần đây tôi đang đọc.
Tim tôi đã khựng lại mấy nhịp.
Nhưng não vẫn cấp tốc nghĩ cách ứng phó.
May mà Hứa Diệu này đầu óc chậm chạp, tin ngay lập tức.
Kể từ lúc ý thức được tình cảm mình dành cho em ấy đã biến chất, tôi bắt đầu chìm đắm trong những bộ truyện loạn luân.
Bởi vì đạo đức không cho phép, thứ tình yêu ấy vĩnh viễn là dị dạng, không thể phơi bày.
Chỉ trong những câu chữ ấy, tôi mới tìm được một chút an ủi.
Tự ru ngủ mình, đồng lõa cùng thứ tình cảm trái luân thường đó.
Anh trai sinh ra là để yêu em gái.
Tình cảm anh em này vốn chảy trong máu, chẳng thể cắt bỏ.
Thế nhưng, mỗi khi quay lại thực tại, bắt gặp ánh mắt trong veo không chút tạp niệm của em ấy, tôi lại bắt đầu căm ghét bản thân, coi chính mình là một kẻ súc sinh.
Ban ngày, tôi liên tục sám hối, không ngừng dặn bản thân không được hủy hoại đời em ấy.
Đêm đến, lại cầm trên tay quần áo ngủ của em ấy mà buông thả.
Sự cố chấp và tà niệm lấn át lý trí.
Đứa em gái do chính tôi nuôi lớn, phải ở bên tôi cả đời.
Nếu thế gian không dung, vậy thì rời bỏ thế gian.
Chỉ cần chúng tôi trốn vào thế giới chỉ có hai người là được.
Nhưng khi Hứa Diệu đặt ra câu hỏi mà tôi chưa từng dám đối diện đó.
Trong ba giây ngắn ngủi, trong đầu tôi vụt qua vô số khoảnh khắc mượn danh “ anh trai” để lén yêu em ấy.
Cuối cùng, lý trí chiếm ưu thế, buột miệng thốt ra những lời tàn nhẫn kia “ừ”.
May mắn là trước khi gọi điện, tôi ghé qua phòng em ấy.
Thấy đèn tắt, tôi tưởng em ấy đã ngủ.
Nhờ vậy tôi mới yên tâm nói ra lời trái lòng ấy.
Nếu bị em ấy nghe thấy, anh tôi không cách nào giải thích được nữa.
Nhưng điều khiến tôi phát điên là:
Hứa Diệu có thể công khai nói sẽ theo đuổi em ấy.
Còn tôi, tình cảm của tôi chỉ có thể giấu mãi trong bóng tối.
Tôi ghen với Hứa Diệu, ghen cả với Lục Trì.
Ghen với tất cả những người đàn ông có thể đường hoàng bày tỏ với em ấy.
Dù miệng tôi “ừ” một tiếng, thì đã sao?
Chỉ có nghĩa là tôi nghe thấy lời Hứa Diệu, chứ không đồng ý giúp đỡ.
Nhìn tôi lạ không hãm hại Hứa Diệu.
Nếu sau cùng em không ghét Hứa Diệu… thì tôi Bùi Chú này thà đổi họ mà theo họ Hứa cũng được!
…
[Quay lại góc nhìn nữ chính]
Ngày hôm sau, tôi nghĩ mình vẫn có thể giả vờ như không biết gì.
Tiếp tục ở chung với Bùi Chú.
Nhưng chỉ cần nhìn thấy gương mặt anh, lòng tôi đã chua xót.
Nước mắt cứ như tiếng ho, muốn giấu cũng giấu không nổi.
……
Thật ra tôi sớm biết, tình cảm mình dành cho Bùi Chú không đơn thuần.
Đó là hồi mới vào cấp ba.
Tôi thi vừa đủ điểm để vào trường anh.
Lúc trước chẳng hề biết anh nổi tiếng thế nào trong trường.
Cho đến buổi lễ khai giảng, anh đại diện khối 12 lên phát biểu.
Hôm đó trời nắng đẹp, ánh sáng rải xuống người anh như dát vàng.
Gió lùa khẽ hất mái tóc mái, để lộ đôi mắt sâu thẳm sáng rực.
Khoảnh khắc ấy, anh ngẩng lên, nhìn thấy tôi giữa biển người.
Khóe môi nhếch nhẹ, để lộ hai lúm đồng tiền.
Ngay giây đó, tôi mới thấu hiểu cái gọi là “một ánh nhìn, muôn đời không quên”.
Tiếng bàn tán của các bạn kéo tôi về hiện tại:
“Nghe nói học trưởng Bùi Chú năm nào cũng đứng đầu kỳ thi.”
“Anh ấy thật sự quá xuất sắc, vừa cao ráo vừa đẹp trai, thành tích lẫn gia thế đều hoàn hảo.”
“Đứng bên cạnh anh ấy, mình tự ti đến mức chẳng dám thích thầm nữa.”
Đúng vậy, người xuất sắc sẽ luôn thu hút người xuất sắc.
Anh rực rỡ đến thế, thì người đứng cạnh cũng chẳng thể tầm thường.
Vì để giữ lòng tự trọng, tôi lao đầu vào học.
Tên tôi sau đó được in bên cạnh tên anh trên bảng vàng.
Trong mục vinh danh cựu học sinh xuất sắc, thông tin của tôi cũng xuất hiện cùng anh.
Những câu chữ vốn dành để khen ngợi anh, nay có thêm cả tôi.
Khi ấy, tôi nghĩ mình đã đủ giỏi để đường hoàng sánh vai.
Dù chưa rõ anh nghĩ gì về tôi, nhưng tôi nghĩ mình đã có đủ dũng khí để nói: “Em thích anh.”
Nhưng anh lại tiến quá nhanh.
Chỉ trong một năm, anh đã rũ bỏ nét thiếu niên ngây ngô, trở thành cây đại thụ đủ che nắng che mưa cho tôi.
Những tâm tư vụng về dại dột của tôi bỗng chốc trở nên nhỏ nhoi, như trò chơi trẻ con.
Nên tôi chẳng bao giờ dám mở miệng.
Làm “em gái” bên cạnh anh, cũng chẳng tệ.
Tôi có thể chấp nhận anh không thích tôi.
Có thể chấp nhận anh có bạn gái, xa cách với tôi.
Nhưng không thể chấp nhận, tình cảm anh dành cho tôi chỉ là lớp vỏ, chỉ để lừa gạt cả gia sản lẫn trái tim tôi.
Mà trớ trêu, chẳng trách được ai.
Bởi chính tôi là kẻ gây ra tất cả.
Năm đó, chính tôi chìa tay ra, muốn anh trở thành “ anh trai” của tôi.
Vậy nên, tôi tranh thủ lúc anh đi làm, vội vã thu dọn hành lý.
Bỏ lại căn hộ, bỏ lại anh.
Không ngờ, trước khi Bùi Chú kịp chất vấn, thì Hứa Diệu đã thẳng thừng theo đuổi tôi.
Vừa bước ra khỏi phòng thí nghiệm, tôi đã thấy cổng trường bị mười chiếc siêu xe đậu thành hàng chắn kín.
Chiếc ở giữa mở cửa.
Giày da đế đế giẫm xuống đất, bàn tay xương khớp rõ ràng vịn vào cửa xe, dáng người cao lớn bước ra.
Hứa Diệu mặc vest đen, cà vạt đỏ rượu.
Tóc vuốt ngược, để lộ vầng trán rộng rãi sáng bóng.
Mùi đàn ông chín chắn phả ra bốn phía.
Anh ta ôm một bó hoa hồng khổng lồ, khoác áo măng-tô, vừa đi tới vừa cười rạng rỡ:
“Giang Dạng, em có muốn thử hẹn hò với anh không?”
Vừa dứt lời, xung quanh lập tức vang dội:
“Đồng ý đi! Ở bên nhau đi!”
“Đồng ý đi! Ở bên nhau đi!”
Tôi xấu hổ đến mức muốn chui xuống đất.
Thời đại nào rồi mà còn tỏ tình kiểu sến súa này chứ.