Chương 4:
Nếu người trước mặt không phải Hứa Diệu người mà tôi đã quen biết mười năm, thì tôi đã báo cảnh sát bắt anh ta rồi.
Thấy tôi im lặng, Hứa Diệu còn quỳ gối định cầu hôn.
Tôi giật mình, vội nắm lấy tay anh ta.
Đồng thời liếc thấy ghế lái phụ chiếc xe bên cạnh, Bùi Chú đang ngồi, khóe môi còn cong lên.
Anh thực sự mong tôi và “ anh em tốt ” của anh ở bên nhau đến vậy sao?
Dù sao tôi cũng không tiện từ chối thẳng mặt Hứa Diệu trước bao người.
Vậy thì cứ làm theo ý Bùi Chú đi.
Tôi nhận bó hoa, gượng cười:
“Được, chúng ta thử xem sao.”
Trong mắt Hứa Diệu hiện lên vẻ kinh ngạc:
“Em… em đồng ý thật à?”
“Anh đã chuẩn bị tâm lý bị từ chối rồi đấy.”
Anh ta hiếm khi để lộ vẻ ngây ngốc như thế, nhìn cũng khác buồn cười.
“Anh hôm nay bảnh bao thế này, em nỡ nào từ chối chứ.”
Không ngờ tôi vừa khen, tai anh ta đã đỏ bừng.
Anh ta ôm vai tôi, vội chuyển chủ đề:
“Đói chưa? Lên xe đi, anh đưa em đi ăn.”
Tôi cố ý tránh chiếc xe có Bùi Chú.
Ai ngờ Hứa Diệu lại kéo tôi lên đúng xe đó.
Chúng tôi ngồi băng sau.
Vừa vào xe, khí lạnh trên xe đã khiến tôi rùng mình.
Hứa Diệu lập tức lấy chăn đắp cho tôi.
“Em muốn ăn gì? Anh nhớ em thích bánh cuộn thịt ở khách sạn Lai Phúc đúng không.”
“Họ vừa ra món mới nữa đó, chúng ta đi thử nhé.”
Trên cửa kính phản chiếu gương mặt anh ta đầy căng thẳng.
Tay đặt trên ghế từ từ dịch sang gần tay tôi.
Tôi xoay lại nắm lấy.
Nhìn anh ta né tránh ánh mắt, khóe miệng tôi bật cười:
“Được thôi.”
Ngước mắt vô tình chạm vào gương chiếu hậu.
Bùi Chú đang nhìn chằm chằm bàn tay chúng tôi, ánh mắt sắc bén như dao.
Ăn tối, Bùi Chú mặt nặng như mất vợ.
Trong khi Hứa Diệu vẫn mải chìm trong hạnh phúc được đồng ý, chẳng để ý tâm trạng bạn thân.
Anh ta gắp liên tục cho tôi:
“Cá mú em thích, da và xương anh đã bảo bếp làm sạch hết rồi.”
“Miếng thịt này không còn gân đâu, em yên tâm ăn.”
……
Vốn tôi chẳng muốn ăn mấy.
Nhưng ánh mắt mong chờ của Hứa Diệu khiến tôi không nỡ phụ lòng, đành thử từng món một.
Tôi còn nghiêm túc nhận xét.
Anh ta vui đến mức cười ngốc, còn lẩm bẩm:
“Đáng yêu c.h.ế.t đi được!”
“Cạch.”
Bùi Chú đặt mạnh đũa xuống.
Âm thanh va chạm vang chói tai.
“Em cười đủ chưa?”
Giọng anh lạnh lẽo.
Một người vốn luôn ôn hòa, hiếm khi nổi nóng.
Một khi tức giận, thì sức công phá gấp hàng vạn lần.
Dù tôi không rõ Bùi Chú nổi điên gì.
Nhưng vẫn tốt bụng nhắc Hứa Diệu bớt lại.
Nào ngờ anh ta vẫn vô tư:
“Giang Dạng, em sợ gì chứ? Anh của em rõ ràng đang ghen đấy.”
“Bùi Chú, cậu yên tâm đi. Bao năm qua cậu coi Giang Dạng như con gái, tôi đều thấy hết, cũng học hỏi không ít.”
“Sau này cưới em ấy về, tôi nhất định coi anh như… bố vợ.”
Cơ mặt Bùi Chú giật mạnh, cười nhạt:
“Thế tôi còn phải cảm ơn cậu à?”
Hứa Diệu vung tay:
“Anh em tốt, khách sáo gì chứ.”
Tôi chịu không nổi, tìm cớ chuồn trước.
Vừa định khóa cửa, bỗng một cánh tay nổi gân xanh chặn lại.
Hương violet và phật thủ tràn ngập, như muốn cuốn lấy tôi.
Mùi hương từng khiến tôi an lòng, giờ lại biến thành nỗi sợ.
Bùi Chú ôm chặt tôi vào ngực.
Cúi xuống, mắt anh đầy tơ máu:
“Bé con, em định bỏ anh sao?”
Nói xong, anh áp môi lên.
Đôi môi mềm dán lấy khóe miệng tôi.
Đầu lưỡi cạy mở răng, xâm nhập sâu vào.
Vị rượu nồng xộc xuống cổ họng, cay xè đến mức tôi chảy nước mắt, điên cuồng đ.ấ.m lưng anh.
Cuối cùng anh buông ra. Tôi vừa kịp hít sâu, thì đã bị vác lên vai, ném thẳng vào xe.
Về tới nhà, anh kẹp chặt tôi dưới nách, đặt ngồi trên quầy bar.
Tôi cúi gằm, cắn môi, cố kìm nước mắt.
Anh dùng đầu gối mạnh mẽ tách hai chân tôi.
Ngón tay nâng cằm tôi, giọng khàn khàn:
“Em thèm đàn ông lắm rồi hả? Sao không tìm anh?”
Quả thật, chẳng sai khi gọi anh là ngoài miệng thì nam mô, nhưng trong người thì giấu một bồ d.a.o găm.
Ngày trước, nghe người ta bảo anh trước sau bất nhất, ngoài mặt dịu dàng, sau lưng ngấm ngầm đ.â.m người.
Tôi từng thấy oan cho anh.
Cho đến khi anh thực sự đ.â.m vào tôi.
Vì tài sản, anh chẳng ngại phá bỏ giới hạn.
Nói ra những lời tàn nhẫn này để dụ dỗ tôi.
Tôi muốn mở miệng hét “Cút đi!”, nhưng cổ họng nghẹn lại.
Chỉ còn cách run rẩy, giơ tay tát mạnh vào mặt anh.
Trong mắt anh, màu mực đậm tan ra, biến thành đau lòng.
“Có đau tay không?”
Anh nắm lấy bàn tay tôi, xoa nhẹ chỗ đỏ ửng.
Những lời cay nghiệt tôi đã chuẩn bị từ lâu, giờ nghẹn ứ.
Anh tàn nhẫn đến thế.
Vậy mà lại nuôi tôi thành mềm yếu đến vậy.
Nước mắt tôi nghẹn lại, chẳng thốt nên lời.
Giọng anh run rẩy:
“Đừng khóc nữa, anh sai rồi.”
“Sau này sẽ không như vậy nữa.”
Tôi gạt tay anh, khàn giọng:
“Bùi Chú, anh khiến em thấy ghê tởm!”
Bàn tay anh còn dang dở trong không trung.
Tôi lao ra khỏi nhà, chạy thẳng vào thang máy.
Cửa vừa đóng, nước mắt tôi vỡ òa.
Tôi vừa khóc vừa bắt xe.
Bác tài còn tưởng tôi gặp chuyện lớn, liền phóng nhanh đưa về nhà cũ.
Về đến nơi, ba mẹ thấy mắt tôi sưng đỏ, tưởng tôi bị ai bắt nạt.
Ba tôi sa sầm mặt, rút ngay chiếc điện thoại gập ba, gọi cho một đại ca xã hội đen:
“Anh hai, cho tôi mượn ít người. Con gái tôi bị ức h.i.ế.p rồi.”
Mẹ tôi vung tay đ.ấ.m ông một cái, giật điện thoại:
“Ông ấy nói đùa thôi!”
Rồi cúp máy.
“Chưa hỏi rõ đầu đuôi đã gọi người làm gì?”
Ba tôi mới sực tỉnh, quay sang hỏi tôi:
“Có chuyện gì vậy con?”
Tôi nấc nghẹn, bấu lấy cánh tay ông:
“Ba, lập di chúc đi, để hết tài sản cho con.”
“Không được để lại một xu nào cho Bùi Chú!”
Sau đó, tôi lại ôm c.h.ặ.t t.a.y mẹ:
“Ngày mai mẹ đi hủy giấy nhận nuôi đi.”
Ba mẹ nhìn tôi như nhìn kẻ điên.
Đồng thanh:
“Con cãi nhau với anh con à?”
Tôi gật đầu.
Họ nhẹ nhàng dỗ dành, muốn tôi kể rõ ngọn ngành.
Nhưng đầu tôi loạn như mớ bòng bong, chẳng thể giải thích.
“Con mệt rồi, mai nói sau.”
Sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi thấy ba mẹ và Bùi Chú đang ngồi ngay ngắn ở phòng khách, như thể chờ tôi xuất hiện.
Tôi bỏ qua chỗ ngồi cạnh anh, chọn ghế đối diện.
Ba tôi nói:
“Anh em thì có thù hằn gì qua đêm đâu, có mâu thuẫn thì cứ nói ra là được.”
Mẹ tôi lại hỏi:
“Giang Dạng, có phải con lại gây chuyện đúng không?”