Tiêu Nhất Sơn hầm hầm xông vào trường quay, định tìm Dương Tư Sầm nói cho ra lẽ. Ai ngờ cả bối cảnh vắng như chùa Bà Đanh— không chỉ Dương đạo, mà mọi nhân vật chủ chốt của đoàn cũng biến mất tăm. Phòng nghỉ nghệ sĩ càng không có ai.
“Hừ… Yên tổng hôm nay đến thị sát, chắc bọn họ kéo nhau đi nghênh đón cả rồi?” Hắn nghiến răng. “Đám chó săn bâu cạnh đại lão, tưởng ta coi các người là người chắc? Đồ gì!”
Lửa giận còn chưa lắng, từ phòng hóa trang bên cạnh lại vọng ra tiếng hai cô gái trò chuyện—giọng nghe quen quen.
“Cao Toàn Ngâm với Tiểu Hồng phải không?” Tiêu Nhất Sơn áp sát, ghé tai nghe lén.
“Tiểu Hồng, em thấy bộ này chị mặc ổn không?”
“Đẹp lắm ạ, y như tiên nữ hạ phàm!”
“ Nhưng hôm nay mặt chị nổi một cục mụn, xấu quá. Lát nữa gặp người ta biết làm sao. Trần Viễn ca ca lần đầu tới đoàn, mà thấy chị thế này … mất mặt chết!”
“Chị đừng lo, chỉ một nốt mụn thôi, không ảnh hưởng gì cả. Khối người không mụn mà có đẹp hơn chị đâu. Khung mặt mới là điểm ăn tiền. Dù mặt chị có đầy mụn, cũng ăn đứt người thường.”
Tiểu Hồng nói vừa thật, vừa khéo nịnh.
“Vậy em chạy ra lấy cây che khuyết điểm giúp chị nhé!”
“Dạ, hình như chị để trong xe, em ra lấy ngay!”
Tiểu Hồng đi khỏi, ngoài hành lang còn bắt máy cuộc gọi. Trong phòng, Cao Toàn Ngâm quay vào gương, tỉ mỉ dặm lại.
________________________________________
Tiêu Nhất Sơn chưa từng thấy cô chăm chút đến vậy. Hôm nay vì Yên tổng sẽ ghé, cô lại tô điểm hẳn hoi. Lòng hắn sôi ghen:
Không chịu quay cảnh hôn với ta, mà vì thằng khác thì trang điểm kỹ thế này? Lại còn là một tay playboy!
“Ta thua nó chỗ nào? Ngoài tiền bẩn ra, hắn có gì hơn?”
“ Đúng là hám tiền… tiện nhân!”
“Ta vì cô chịu đắng hai tháng trời, hết lòng săn sóc, chở che, thế mà cô không thèm nhìn ta một cái? Thân phận, địa vị của ta không xứng với cô chắc?”
“Tiện nhân! Tiện nhân! Tiện nhân!”
Gân xanh nổi đầy cánh tay. Hắn tự nhủ mình thật lòng thích Cao Toàn Ngâm, đã trả giá rất nhiều— vậy mà cô không biết điều, nhất định phải nếm chút đắng cay. Lúc này hắn vừa ghen, vừa tức: ghen vì cô nghiêng về Trần Viễn, tức vì Dương Tư Sầm bắt tay Yên tổng đòi đổi vai hắn. Dẫu không thiệt hại kinh tế, việc bị đổi vai nam chính giữa chừng là một vết bẩn sự nghiệp— hắn không đời nào chấp nhận.
“Được lắm! Không cho thân? Hôm nay ta tự lấy!”
Hắn đẩy cửa bước thẳng vào, tiện tay khóa trái phòng hóa trang.
“Tiểu Hồng, em—… Tiêu Nhất Sơn?”
Cao Toàn Ngâm quay phắt lại. Nghe tiếng khóa, cô tưởng trợ lý về, ai dè hắn. Giọng cô lạnh tanh: “Tránh ra, tôi phải ra ngoài.”
“Vội gì? Hôm nay trường quay vắng lắm. Hay là ta với cô bàn chút diễn xuất? Thực ra cô cũng có năng khiếu, chỉ cảnh hôn là non. Sơn ca tâm trạng đang tốt, rảnh dạy cô một buổi thân mật.”
“Mở cửa. Tôi gọi người bây giờ.”
“Cô cứ gọi. Xem có ai đến không!”—mắt hắn lóe hung quang, rồi nhảy bổ tới.
“Cút ngay!”
“Đừng giả bộ ngọc nữ. Không phải cô từng làm tiểu tam à? Chơi nát rồi còn gì. Người khác chơi được, sao ta không?”
Hắn thô bạo giật áo cô.
“Đồ khốn! Anh biết mình đang làm gì không? Đây là phạm pháp, muốn ngồi tù à?”
“Chúng ta hai bên tự nguyện. Chính cô câu dẫn tôi. Cô là diễn viên tuyến 18 đầy scandal, cắn ngược đỉnh lưu để sượt nhiệt—dư luận tin tôi hay tin cô?” Hắn nhếch mép. “Luật sư của tôi xử hết. Mắt người đời sáng như tuyết!”
Hắn vốn con nhà giàu, nhờ thời thế mà thành thần tượng, tính tình ngông nghênh ai cũng biết. Trong giới, hắn còn làm “đạo sư” cho mấy nhóm nữ, từng “nâng đỡ” vài người. Khác với phần đông nghệ sĩ khiêm tốn, hắn kiêu căng từ gốc. Tiêu Nghệ Thiên—ông chú hắn—là nhà sản xuất đỉnh cấp, tài nguyên đổ về như thác. Hắn nổi là có căn do.
Chát!
Ngay khoảnh khắc hắn cưỡng hôn, Cao Toàn Ngâm chộp ngay hộp đồ trang điểm ném thẳng vào trán hắn.
Cơn đau nhói buốt làm hắn nổ đom đóm mắt, lửa giận bùng lên.
“Con tiện! Dám đánh tao? Tao g.i.ế.c mày bây giờ!”
Hắn gầm, vung tay.
Đùng!
Một cái bạt tai nảy lửa giáng xuống má phải cô, hằn rõ năm vệt ngón tay đỏ rực.
Rầm!
Cửa bật mở, Tiểu Hồng đứng sững ở ngưỡng, kinh hãi tột độ.
“Nhìn cái gì? Cút!”
Tiêu Nhất Sơn giật lại cổ áo, chỉnh trang như không có chuyện gì rồi bình thản bước ra. Có người tới, hắn không dám làm tới nữa; nhưng tát được một cái, hắn thấy hả hê rõ rệt.